Chương 129

Tiểu Yêu cảm thấy nụ cười của Chuyên Húc không chuyên chở bất cứ niềm vui nào. Nàng lo lắng nói:

- Hôn lễ ngày mai…

Chuyên Húc phất tay, bảo nàng hãy đi về phòng.

- Muội lo ta sẽ để xảy ra sơ suất gì hay sao? Yên tâm mà nghỉ ngơi đi. Ngày mai, hãy bảo Miêu Phủ và Tiêu Tiêu đưa muội ra biển chơi cho thỏa thích.

Tiểu Yêu trộm nghĩ, đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Chuyên Húc chưa bao giờ phạm sai lầm! Nàng thấy yên lòng hơn, liền gật đầu, quay người bước vào phòng.

Chuyên Húc chắp tay sau lưng, chầm chậm cất bước dưới bầu trời đêm ngàn sao tỏa sáng.

Dĩ nhiên hắn sẽ không để xảy ra bất cứ sai sót nào! Bởi vì chỉ khi hắn không phạm bất cứ sai lầm nào, Tiểu Yêu mới được thỏa sức phạm sai lầm, mới được thoải mái làm con gái của Xi Vưu, mới được tự do tự tại, hồn nhiên, vô tư lự.

Chuyên Húc thầm nhủ: Cô Hành ơi, có phải bây giờ cháu đã đủ năng lực để bảo vệ bản thân và Tiểu Yêu?

Rằm tháng Chín năm đó, Hắc Đế Hiên Viên thành hôn với Vương cơ Cao Tân là Cao Tân Ức và lập nàng làm Hoàng hậu.

Ngày thứ hai sau hôn lễ, Tuấn Đế triệu tập quần thần và tuyên bố quyết định của ngài: Sức khỏe không cho phép ngài tiếp tục gánh vác những trọng trách nặng nề của triều đình. Để không phải hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, và không phụ lòng lê dân trăm họ, ngài quyết định nhường ngôi cho Chuyên Húc.

Triều đình xôn xao, náo động trước quyết định bất ngờ ấy. Nhưng Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ đã quy thuận Chuyên Húc. Thanh Long Bộ và Hy Hòa Bộ luôn luôn ủng hộ mọi quyết định của Tuấn Đế. Bởi vậy, quân đội Ngũ Thần của Tuấn Đế dĩ nhiên sẽ ủng hộ Chuyên Húc. Điều đó có nghĩa, quân đội Cao Tân hoàn toàn ủng hộ Chuyên Húc trở thành vua Cao Tân. Hơn nữa, ba mươi vạn đại quân của Phong Long đang đóng quân ở tại vùng Tây Bắc Cao Tân, ba mươi vạn đại quân do Ly Oán thống lĩnh đang trấn giữ ở miền Đông Bắc Cao Tân. Ngoài ra, đại quân ở Hiên Viên cũng sẵn sàng tác chiến. Vậy nên, những tiếng nói phản đối ở Cao Tân, dù mạnh mẽ, kịch liệt đến đâu cũng vô ích.

Chuyên Húc trở thành vua Cao Tân trong tư thế hiên ngang, lẫm liệt, với sự hộ tống của hàng triệu thiết kỵ.

Cuộc chiến giữa Hiên Viên và Cao Tân tới đây chấm dứt. Hai nước hợp nhất, cùng tôn Hắc Đế làm Vua.

Kể từ đó, Đại hoang rộng lớn hầu hết đều nằm dưới sự thống trị của Hắc Đế.

Nhưng, trở thành vua Cao Tân không có nghĩa một kết thúc thắng lợi, mà là một khởi đầu đầy gian nan. Trước kia, khi mới chỉ có các dòng họ ở Trung Nguyên và các dòng họ lâu đời ở Hiên Viên, những mối mâu thuẫn đã liên miên không dứt. Giờ thêm các dòng họ ở Cao Tân, ba thế lực lớn cùng tranh chấp, đối kháng, các cuộc xung đột lớn nhỏ diễn ra không ngừng nghỉ. Các đại thần không chỉ đấu đá nhau mà còn ra sức chống đối Chuyên Húc. Mệnh lệnh nhà vua ban ra vấp phải sự phản đối mạnh mẽ, nên rất khó được thực thi.

Tuy nhiên, có thể thấy rằng, con đường đi đến ngai vị đế vương của Chuyên Húc xưa nay chưa khi nào mưa thuận gió hòa. Từ nhỏ đến lớn, những khó khăn, gian khổ, những trở ngại đã tôi luyện nên tính cách khoan hòa, độ lượng, bản lĩnh kiên trì, nhẫn nại và trí tuệ sáng suốt ở Chuyên Húc. Hắn sẵn sàng tiếp nhận mọi sự phản đối, nghi hoặc bằng tấm lòng bao dung. Hắn kiên trì và sáng suốt giải quyết hết mối nguy này đến mối nguy khác. Đối với Nhục Thu, viên tướng Cao Tân từng đánh bại đại quân Hiên Viên, Chuyên Húc không những không trừng phạt mà còn trọng dụng anh ta, hai người qua lại rất thân thiết. Đối với những quan lại từng phản đối hắn kế vị, Chuyên Húc cũng không đàn áp, hãm hại, trái lại, những lúc nghị bàn chính sự, hắn vẫn khiêm tốn lắng nghe và tiếp thu mọi ý kiến đóng góp của họ. Nhưng, đối với những kẻ nuôi lòng phản loạn, gây bất ổn ở nhiều nơi, mưu đồ thừa nước đục thả câu, Chuyên Húc sẽ thẳng tay trừng trị, trấn áp không tha.

Với sự trợ giúp của Tuấn Đế và Hoàng Đế, Chuyên Húc đã vượt qua những ngày tháng gian nan nhất sau khi lên ngôi. Giờ đây, triều thần và lê dân trăm họ đều hiểu rằng, vị vua đích thực của họ hiện nay là Hắc Đế.

Sau hôn lễ của Chuyên Húc, Tiểu Yêu ở lại Ngũ Thần Sơn một thời gian, vì nàng muốn chắc chắn bệnh tình của Tuấn Đế không còn gì đáng lo ngại.

Có lẽ vì một năm qua quá ư bận rộn vất vả, Phụ vương nàng không bị những cơn ác mộng hành hạ nữa, nên sức khỏe của ngài đã khá lên nhiều. Nhưng nếu muốn bình phục hoàn toàn, ngài không còn cách nào khác ngoài việc tĩnh dưỡng. Trước mắt thì chưa thể, có lẽ phải chờ khi ngôi vị Đế vương của Chuyên Húc thực sự vững chắc, Tuấn Đế mới yên lòng gác bỏ mọi phiền lo, dời đến Hiên Viên Sơn, chuyên tâm trị thương.

Khi nhận thấy sức khỏe của Tuấn Đế không còn đáng ngại, Tiểu Yêu quyết định quay về Trung nguyên với Cảnh, mà không chờ Chuyên Húc đi cùng.

Về đến Thần Nông Sơn, Tiểu Yêu thấy nơi này vẫn không có gì đổi khác, bầu không khí hân hoan, náo nhiệt ở Ngũ Thần Sơn không hề ảnh hưởng đến Thần Nông Sơn. Tiểu Yêu thì thào bên tai Hoàng Đế:

- Hinh Duyệt không phản đối chứ?

Hoàng Đế ơ hờ đáp:

- Chắc chắn không vui vẻ gì, nhưng nó là người khôn ngoan, biết chẳng thể ngăn cản, cũng biết việc này không ảnh hưởng đến địa vị của nó. Dù sao cũng còn hơn Chuyên Húc rước A Niệm về đây.

Tiểu Yêu ngẫm ngợi và thấy như vậy cũng phải. A Niệm sống trên Ngũ Thần Sơn xa xôi. Chuyên Húc cũng chỉ mất vài năm tập trung cho vấn đề của Cao Tân. Chờ khi mọi thứ ổn định, hắn vẫn sẽ dành phần lớn thời gian cho Thần Nông Sơn. Có thể nói, A Niệm chỉ có được Ngũ Thần Sơn và danh hiệu Hoàng hậu mà không nắm thực quyền. Vì thế, muội ấy chẳng thể cướp đi mọi thứ mà Hinh Duyệt đang có.

Tiểu Yêu nói:

- Phụ vương thật sáng suốt, người biết rằng người phải ra đi thì A Niệm mới được sống một đời yên ổn.

Hoàng Đế nghiêm nét mặt:

- Rất ít người nhận ra xu hướng của thời đại. Những người sẵn sàng từ bỏ mọi thứ khi đã hiểu rõ về thế thời lại càng ít hơn. Trước đây ta từng coi thường lòng dạ và khí tiết của hắn. Tiếc là, trước khi gặp hắn, mẹ cháu đã gặp…

Hoàng Đế thở dài khe khẽ, không nói gì thêm.

Tiểu Yêu lôi ra một chiếc túi dệt từ tơ của giống tằm ngọc, đưa cho Hoàng Đế:

- Chuyên Húc bảo cháu đưa cái này cho ông. Huynh ấy bảo huynh ấy không có thời gian xem xét thứ này, nên ông hãy giữ lấy.

Hoàng Đế mở túi thì thấy bên trong là một nửa quả trứng vịt bằng ngọc. Ngài lấy ra một nửa quả trứng mà bấy lâu ngài vẫn cất giữ, ghép với nửa kia thì tạo thành một quả trứng ngọc hoàn chỉnh.

Hoàng Đế khẽ thở dài, phải mấy trăm năm sau, Hà Đồ Lạc Thư mới được ghép lại hoàn chỉnh. Người đời đồn đại rằng, ai giành được nó sẽ có cả thiên hạ, kỳ thực, người nào có được cả thiên hạ mới có được nó. Chả trách Xi Vưu và Chuyên Húc đều không màng đến!

Tiểu Yêu tò mò hỏi:

- Bên trong chứa đựng bí mật gì vậy?

- Ta nghiên cứu suốt mấy trăm năm, đã có một vài manh mối, chắc sẽ sớm biết thôi.

Hoàng Đế nhắm mắt lại, truyền linh lực vào viên ngọc. Một lúc sau, ngài mở mắt, mỉm cười, thở dài.

Tiểu Yêu hỏi:

- Ông thấy gì rồi?

- Bên trong là bản đồ Đại hoang, ghi chép rất nhiều trận pháp, có thể biến hóa thành nhiều vùng đất và miền khí hậu khác nhau, còn có cả một đoạn ghi chép của Bàn Cổ Đại Đế.

- Xem ra, thứ này đúng là di vật của Bàn Cổ Đại Đế. Ngài ấy đã viết những gì?

- Chỉ là những ghi chép về công việc đồng áng, khí hậu nào phù hợp với cây trồng nào, khá giống những ghi chép của Viêm Đế về y thuật, và cũng chưa hoàn thiện. Những trận pháp đó cũng không phải những trận pháp dùng cho việc bày binh bố trận, mà dùng để mô phỏng khí hậu của các vùng miền khác nhau, hỗ trợ cho việc nghiên cứu cây trồng vật nuôi.

Tiểu Yêu suy ngẫm một lát thì hiểu ra:

- Viêm Đế nghĩ cách để loại bỏ những đau ốm, bệnh tật của muôn dân, còn Bàn Cổ Đại Đế muốn lê dân trăm họ không bị đói khổ.

Hoàng Đế gật đầu, than thở:

- Thì ra làm thế nào giành được thiên hạ vốn không phải là bí mật. Lo cho muôn dân được no đủ, vơi bớt đau khổ, tất sẽ có được thiên hạ!

Hoàng Đế đăm đắm nhìn những thửa ruộng tăm tắp nối tiếp nhau bên ngoài cửa sổ, ngài chìm trong suy tư.

Tiểu Yêu trộm cười, vậy là ông ngoại nàng lại có việc để bận rộn rồi! Ông ngoại nàng không những muốn hoàn thành di nguyện của Viêm Đế mà còn muốn hoàn thành di nguyện của Bàn Cổ Đại Đế, truyền dạy cho người dân cách trồng trọt, để họ được no ấm, đủ đầy.

Hoàng Đế như người vừa tỉnh mộng, ngài thu viên ngọc lại:

- Cháu cười gì thế?

Tiểu Yêu cúi gập người vái ngài một vái:

- Bẩm Hoàng Đế Bệ hạ, ngài đau nỗi đau của muôn người, người trong thiên hạ sẽ không quên ơn ngài. Ngài sẽ được thần dân cúng tế và kính yêu như Viêm Đế vậy.

Hoàng Đế mỉm cười, lắc đầu:

- Ta không bận tâm đến điều đó, ta chỉ muốn dốc sức làm những việc hữu ích cho muôn dân trăm họ mà thôi.

Hơn một năm sau, Tuấn Đế dời đến Hiên Viên Sơn, ngài sống trong Triêu Vân Điện trên Triêu Vân Phong, xóa bỏ tôn xưng Tuấn Đế, đổi thành Bạch Đế. Không ai biết lý do vì sao ngài làm vậy, kể cả Chuyên Húc. Có lẽ ngài chỉ muốn được giải thoát hoàn toàn khỏi những cơn ác mộng. Cũng có lẽ vì ngài muốn người trong thiên hạ hiểu rằng, từ nay sẽ không còn vua Cao Tân nữa.

Thanh Long Bộ và Hy Hòa Bộ theo Bạch Đế đến Hiên Viên Sơn sinh sống. Chuyên Húc cắt vùng đất màu mỡ phì nhiêu vốn thuộc về Vương tộc Hiên Viên cho hai bộ này. Ngoài đất đai, hai bộ còn được nhà vua ban thưởng hậu hĩnh. Phần thưởng lớn lao mà Chuyên Húc ban tặng khiến hai bộ quá đỗi bất ngờ, họ kinh ngạc đến nỗi quên hết nỗi buồn đất khách tha hương.

Sau khi hoàn tất việc di cư, các bộ bắt tay vào chuẩn bị cho buổi tế lễ long trọng tại nơi ở mới. Sau khi bói quẻ mai rùa, viên quan phụ trách tế lễ của Thanh Long Bộ thông báo về một điềm gở. Nên sau khi được Bạch Đế cho phép, Thanh Long Bộ đề nghị Hắc Đế đổi tên cho họ. Chuyên Húc ban cho Thanh Long Bộ tên gọi mới là Thanh Dương Bộ.

Ban đầu, không ai để tâm nhiều đến tên gọi ấy, sau họ mới biết, Thanh Dương là tên người bác ruột của Hắc Đế, ông ấy từng là con trai yêu quý của Hoàng Đế, cũng là vị đại anh hùng mà Vương tộc Hiên Viên ai nấy đều yêu kính. Nghe nói viên tướng trấn thủ thành Hiên Viên là Ứng Long vô cùng sùng bái Thanh Dương, bởi vậy trước khi ban tên gọi mới cho Thanh Long Bộ, Hắc Đế đã xin ý kiến của cả Bạch Đế, Hoàng Đế, và không quên ướm hỏi ý kiến của Ứng Long. Vậy là hai bộ đã hiểu, tên gọi “Thanh Dương” ấy tượng trưng cho sự tôn trọng của Vương tộc Hiên Viên dành cho họ, đồng thời cũng là sự thừa nhận của đại tướng quân Ứng Long.

Được Ứng Long bảo vệ, che chở, họ sẽ không còn phải lo lắng trước những khó khăn, trở ngại sẽ xảy đến nơi vùng đất mới còn lạ lẫm với họ này.

Điều bất ngờ và nực cười nhất là, tuy Hắc Đế đồng ý ban cho Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ toàn bộ đất đai vốn dĩ thuộc về Thanh Dương Bộ và Hy Hòa Bộ, nhưng ngài lại phong Nhục Thu làm Đại tướng quân, trấn giữ vùng đất phong ấy. Người trong thiên hạ không ai không biết Nhục Thu vốn là con em của Thanh Dương Bộ.

Tuy quyết định đó của Hắc Đế thật thâm độc, nhưng ai cũng phải khâm phục sự khảng khái, độ lượng của ngài, khi ngài sẵn sàng trao cho Nhục Thu năm vạn đại quân. Ngài không hề nghi kỵ, không trấn áp, cũng không hề cử người đi theo giám sát.

Hắc Đế còn phong Câu Mang làm đại tướng quân, thống lĩnh quân đội Ngũ Thần, vốn là quân đội của Tuấn Đế, và giao cho hắn trọng trách trấn giữ Ngũ Thần Sơn. Câu Mang và Nhục Thu đều là học trò của Bạch Đế, hai người vốn thân thiết từ lâu, nên Hắc Đế hoàn toàn tin tưởng họ, mà không hề e ngại họ câu kết với nhau, mưu đồ bất chính.

Thanh Dương Bộ và Hy Hòa Bộ đã cảm nhận được sự biệt đãi của Hắc Đế dành cho họ.

Có thể Hắc Đế muốn bù đắp những thiệt thòi của họ khi phải rời xa quê cũ, hoặc cũng có thể vì tình cảm đặc biệt giữa Hắc Đế và Bạch Đế. Thực tế là Hắc Đế dành cho họ sự quan tâm và hậu đãi hơn hẳn Bạch Hổ Bộ và Thường Hy Bộ, là hai bộ vốn đã quy thuận Hắc Đế từ sớm. Bởi vậy, những bất mãn và ấm ức của Thanh Dương Bộ và Hy Hòa Bộ dần dần tan biến hết.

Gần như cả Đại hoang rộng lớn đều thuộc quyền thống trị của Hắc Đế, không còn nữa tình trạng chia cắt và phân tranh như trước đây.

Mọi loại sách y học quý giá của các nước đều được thu thập đầy đủ về một nơi, tiện cho việc, nghiên cứu, kiểm chứng, đối chiếu, bổ sung và hoàn thiện.

Trước kia, vì lo sợ y thuật bị tiết lộ ra bên ngoài, nên danh y các nước gần như không hề có sự giao lưu, học hỏi lẫn nhau. Nhưng bây giờ, Hoàng Đế triệu gọi họ tập trung tại Tiểu Nguyệt Đỉnh, để cùng thảo luận về y thuật.

Lúc đầu, bọn họ vẫn còn e ngại, kiến thức mười phần chỉ chia sẻ năm phần. Nhưng khi Tiểu Yêu trao cho mỗi người một bộ sách “Thần Nông bản thảo kinh” đã chỉnh lý hoàn thiện, bằng một tinh thần sẻ chia hết sức quảng đại, họ nâng trên tay vật báu vô giá mà lòng bàng hoàng, kinh ngạc.

Tiểu Yêu nói:

- Các vị đều là bậc danh y hàng đầu Đại hoang, thiết nghĩ chỉ cần đọc qua một lượt sẽ biết sách này là thật hay giả. Tôi không muốn giải thích dông dài vì sao “Thần Nông bản thảo kinh” vốn đã thất truyền từ lâu, nay lại xuất hiện. Tôi chỉ muốn kể cho các vị nghe câu chuyện nhỏ của tôi.

Tất cả các danh y đều chăm chú nhìn Tiểu Yêu. Nàng thong thả kể lại:

- Khi mới tìm đến với y thuật, mục đích của tôi không phải để cứu người, mà là để giết người. Số người tôi giết nhiều hơn nhiều số người được tôi cứu. Khi ấy, tôi không mảy may nghĩ rằng người thầy thuốc xứng đáng được kính trọng, cũng không cho rằng “Thần Nông bản thảo kinh” có gì đáng trân trọng. Mãi cho đến một ngày kia, khi tôi vướng vào đau khổ, và cảm thấy chán nản với hết thảy mọi sự trên đời, thì ông ngoại tôi, Hoàng Đế Bệ hạ đưa tôi đến căn nhà, nơi mà Viêm Đế, ông tổ nghề y từng sống. Tôi tìm thấy những ghi chép của Viêm Đến xếp đầy chiếc hòm gỗ trong căn nhà ấy. Chắc hẳn các vị đều đã nghe nói về việc Viêm Đế lấy thân mình thử thuốc, ngài đã nếm hàng trăm loại thảo dược, và vì thế ngài đã trúng độc mà qua đời. Đó chính là những ghi chép về tất cả các loại thảo dược Viêm Đế từng nếm thử và những phản ứng của cơ thể khi dùng thuốc, được ngài ghi lại tỉ mỉ cho tới tận trước khi ngài qua đời.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện