Chương 141: Người xưa, nay đã khác

Người ta gỡ bỏ tất cả các vật dụng chuẩn bị cho hôn lễ trong điện Chương Nga, nơi đây như chưa từng diễn ra sự kiện gì. Không ai nhắc đến Cảnh, cũng không ai nhắc chuyện Tiểu Yêu mất tích. Tiểu Yêu khôi phục lại nếp sống trước kia. Cả Hoàng Đế và Chuyên Húc đều tỏ ra như chưa từng có chuyện gì. Nhưng Tiểu Yêu hiểu rằng, không phải vậy. Vì giờ đây, khi nàng dõi mắt về phía chân trời, trông ngóng cả ngày, cũng không thấy Cảnh cưỡi Bạch Hạc từ xa bay lại như trước kia nữa.

Số lượng thị vệ trên Tiểu Nguyệt Đỉnh đã đông hơn trước. Không biết Chuyên Húc nói gì với Tai Trái mà Tiểu Yêu đi đâu, cậu ta cũng bám theo. Cậu ta im lìm đến nỗi như không hề tồn tại. Thời gian đầu, những lúc Tiểu Yêu tưởng rằng cậu ta đã bỏ đi nơi khác, và cất tiếng gọi: “Tai Trái!” thì hoặc sẽ thấy một cái đầu nhô ra giữa lùm cây, hoặc sẽ nghe được tiếng đáp lại từ bãi cỏ hoang bên đường, hoặc sẽ thấy tay áo của cập ta thập thò sau cột nhà. Tai Trái giống như loài thú hoang trong rừng rậm, rất giỏi ẩn nấp ở mọi nơi mọi lúc.

Tiểu Yêu hỏi thăm Chuyên Húc về tình hình nhà Đồ Sơn. Chuyên Húc nói:

- Khá hỗn loạn. Đồ Sơn Chấn là người thừa kế duy nhất, nhưng các vị trưởng lão nhà Đồ Sơn đều biết Chấn không phải con ruột của Cảnh. Bọn họ ai nấy đều nuôi tham vọng, nên giở trò tranh cướp. Trong mắt các dòng họ lớn thì nhà Đồ Sơn giống như một miếng thịt bự tướng. Ai cũng muốn ngoạm một miếng. Ai cũng mong nhà Đồ Sơn càng rối loạn càng tốt, do đó bọn họ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thêm dầu vào lửa.

Chuyên Húc không khi nào chủ động nhắc đến những việc liên quan tới Cảnh. Nhưng nếu Tiểu Yêu hỏi tới, hắn cũng không né tránh. Thái độ của hắn rất giống thái độ của người thầy thuốc đối với vết thương của bệnh nhân. Không để vết thương loét sâu thêm, nhưng cũng không che giấu. Dù biết Tiểu Yêu rất đau khổ, nhưng hắn sẽ không nề hà làm những việc cần thiết, nhằm cắt bỏ phần thịt da thối rữa nơi vết thương của nàng. Ví như, hắn biết Tiểu Yêu không thích người khác nói với nàng rằng Cảnh đã chết, nhưng khi cần nói, hắn vẫn phải nói.

Tiểu Yêu hỏi Chuyên Húc:

- Huynh có thể can thiệp vào việc nội bộ của nhà Đồ Sơn không?

- Tất nhiên là không. Nhưng liệu mấy dòng họ kia có để yên không? Tất cả bọn họ đều âm thầm nhúng tay vào việc của nhà Đồ Sơn.

Tiểu Yêu nói:

- Muội còn sống ngày nào, sẽ không để nhà Đồ Sơn sụp đổ ngày ấy.

- Muội định làm gì?

- Tuy Đồ Sơn Chấn không phải con đẻ của Cảnh, nhưng cậu bé đích thị là huyết mạch nhà Đồ Sơn. Muội nghĩ Lão phu nhân nhà Đồ Sơn sẽ không phản đối để cậu bé lên làm Tộc trưởng.

Chuyên Húc hỏi:

- Cha mẹ nó đã giết Cảnh, muội không hận sao?

Câu nói của Chuyên Húc như mũi gươm đâm thẳng vào tim Tiểu Yêu, khiến nàng lặng đi một lúc, mới trả lời:

- Nếu Hầu chưa chết, muội sẽ phanh thây hắn thành nghìn vạn mảnh. Đồ Sơn Chấn chỉ là đứa trẻ vô tội, nó không làm điều gì sai cả. Cả muội và huynh từ nhỏ đều không còn cha mẹ, hai chúng ta hiểu rõ nỗi bất hạnh của trẻ mồ côi. Huống hồ, Đồ Sơn Chấn lại ra đời trong bối cảnh chẳng mấy tốt đẹp. Đối với nó, chỉ riêng việc tồn tại trên cõi đời này đã chẳng dễ dàng gì. Nếu nó không lên làm tộc trưởng, chỉ e sẽ có kẻ ra tay trừ bỏ nó, bởi vì, dù sao nó cũng là người duy nhất đủ tư cách kế thừa ngôi vị tộc trưởng tộc Đồ Sơn. Muội không muốn một ngày nào đó, khi Cảnh trở về, sẽ không gặp được cậu bé đó nữa.

Lần này đến lượt câu nói của Tiểu Yêu khiến Chuyên Húc bị kích động mạnh. Hắn thinh lặng một lát, rồi mỉm cười, bảo:

- Thôi được, vậy ta sẽ để Đồ Sơn Chấn làm tộc trưởng tộc Đồ Sơn.

- Cảm ơn huynh.

Chuyên Húc cốc đầu Tiểu Yêu:

- Khách sáo thế! Muốn đánh đòn à?

Tiểu Yêu xoa đầu, nói:

- Đừng ỷ mình linh lực cao cường mà bắt nạt muội! Muội không thiếu cách trị huynh đâu.

- Thử xem.

Chuyên Húc thách thức.

Tiểu Yêu ỉu xìu. Những ngày qua, nàng chẳng còn hứng thú với việc điều chế các loại thuốc mê và thuốc độc.

Chuyên Húc xoa đầu nàng, bảo:

- Đừng giam mình ở Tiểu Nguyệt Đỉnh, muội sẽ sinh bệnh đó.

Tiểu Yêu cũng đã từng vì Cảnh mà đau lòng, nhưng lần đó nàng biết tìm đến công việc để giải tỏa. Còn lần này, nàng chán chường tất thảy, bỏ mặc tất thảy.

- Huynh cho cả đám thị vệ kè kè bên muội, không lẽ muội phải dẫn theo bọn họ ra phố chơi hay sao? Vả lại, có nơi nào quanh đây mà muội chưa đặt chân đến đâu.

Tiểu Yêu cười buồn:

- Đây chính là khuyết điểm của việc sống quá thọ. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì.

Chuyên Húc nói:

- Hay là thế này, muội hãy mở một tiệm thuốc ở Chỉ Ấp, dành thời gian có ích vào việc chữa bệnh cứu người.

- Huynh đồng ý cho muội chạy qua chạy lại vậy ư? Muội không muốn tiệm thuốc của muội trở nên nổi tiếng không vì trình độ y thuật của muội mà vì có cả đám thị vệ vây quanh đâu.

- Tuy không yên tâm để muội chạy tới chạy lui như thế, nhưng ta càng không yên tâm để tình trạng của muội như hiện nay kéo dài thêm. Về đám thị vệ đó, ta tất sẽ có cách thu xếp ổn thỏa, muội khỏi lo. Tiểu Yêu, thời gian rảnh rỗi, hãy tập trung vào việc chữa bệnh. Năm xưa, ai từng cao giọng bảo rằng, phải theo học nghề y bằng cái tâm của người thầy thuốc chữa bệnh cứu người?

Tiểu Yêu nhớ lại, Cảnh và nàng từng bàn bạc về việc mở một tiệm thuốc trong thành Thanh Khâu. Nàng mỉm cười, nói với Chuyên Húc:

- Đồng ý, muội sẽ mở một tiệm thuốc ở Chỉ Ấp.

- Nhân tiện nàng sẽ điều tra xem kẻ nào muốn giết nàng. Nếu suốt ngày giam mình trên Tiểu Nguyệt Đỉnh, sống trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của đám thị vệ ấy, người khác đừng hòng chạm được vào nàng, đổi lại, nàng cũng không được tiếp xúc với bất kỳ ai.

Tiểu Yêu mở một tiệm thuốc trong thành Chỉ Ấp bằng tiền tiết kiệm của mình.

Để tiện cho việc đi lại, nàng hóa trang thành nam giới, mặc đồ của nam giới. Ở tiệm thuốc, ngoài Miêu Phủ và Tai Trái, chỉ có thêm hai chàng trai được Tiểu Yêu thuê. Tiểu Yêu từng kiểm tra và khẳng định họ là dân thường, chắc chắn không phải các cao thủ do Chuyên Húc sai phái đến.

Kinh doanh tiệm thuốc không giống những ngành nghề khác, người bệnh rất quan tâm việc thầy thuốc của tiệm đó có tiếng tăm hay không. Tiểu Yêu chưa có tiếng, nên tiệm thuốc rất vắng khách. Nhưng Tiểu Yêu không lấy thế làm phiền, nàng cần mẫn hướng dẫn mấy chàng trai trẻ cách nhận biết các loại thảo dược, và bắt đầu dạy Miêu Phủ và Tai Trái học chữ.

Miêu Phủ theo hầu Tiểu Yêu đã nhiều năm, nên cũng biết được kha khá chữ. Những lúc Tiểu Yêu bận rộn với các loại thảo dược, Miêu Phủ sẽ dạy Tai Trái học chữ. Và, Tiểu Yêu sẽ nghe thấy tiếng nàng ta lanh lảnh rao giảng. Tai Trái tuy gầy gò, ốm o nhưng rất đáng sợ, lần nào Tiểu Yêu bảo Miêu Phủ hãy quan tâm, chăm sóc Tai Trái, nàng ta lại giãy nảy lên: Ai mà dám bắt nạt hắn! Nhưng Miêu Phủ thừa biết, nàng vẫn luôn bắt nạt Tai Trái.

Y thuật của Tiểu Yêu rất khá, những người chỉ đến khám chữa bệnh một lần cũng phải tấm tắc khen rằng, thuốc của anh chàng chủ tiệm lúc nào cũng cười tươi như hoa ấy quả rất công hiệu. Tiền khám chữa bệnh không hề rẻ, trong khi các loại thảo dược đều là loại thông thường, rất ít đơn thuốc kê các loại thảo dược quý hiếm. Có điều tiền khám chữa bệnh chỉ phải trả một lần, còn thuốc thì uống đến khi nào khỏi mới thôi. Thế nên, tính ra vẫn rẻ. Dần dần, bà con quanh vùng, ai nhức đầu sổ mũi, cảm sốt đều đến tìm Tiểu Yêu, từ đó, tiệm thuốc của nàng bắt đầu có đồng ra đồng vào.

Tiểu Yêu nói với Tai Trái và Miêu Phủ:

- Cuối cùng ta đã có thể nuôi được hai người.

Miêu Phủ không hiểu vì sao Tiểu Yêu coi trọng việc phải tự mình kiếm tiền như vậy. Tai Trái thì tươi cười yên lòng, vì từ nay không cần lo đói bụng nữa. Trong mắt Tai Trái, chỉ những đồng tiền của Tiểu Yêu mới đáng tin cậy, tiền của người khác đều không đáng tin.

Ngoài nỗi lo đói bụng, Tai Trái còn nỗi lo lớn hơn, đó là sự an toàn của Tiểu Yêu. Với Tai Trái, mấy tên ám vệ mà Chuyên Húc cử đến đều không phải “người mình”, và đều không đáng tin. Hắn nói với Tiểu Yêu:

- Vì sao cô không điều tra xem kẻ nào muốn giết cô?

- Tôi vẫn đang tiến hành điều tra.

Tai Trái băn khoăn nhìn nàng, Tiểu Yêu bật cười. Không biết có phải vì suốt ngày ở cạnh cô gái lí lắc Miêu Phủ, nên biểu cảm trên gương mặt của Tai Trái cũng ngày càng trở nên phong phú, ngày càng “người” hơn.

Tiểu Yêu nói:

-Kẻ đó muốn giết tôi, có thể vì lợi lộc, hoặc vì căm ghét. Nếu ai đó vô cùng căm ghét cậu, muốn cậu lập tức biến khỏi thế gian này, nhưng cậu không những không biến mất, ngược lại, cậu diễu qua diễu lại trước mắt hắn mỗi ngày, cậu sống vui vẻ, thảnh thơi. Theo cậu, kẻ đó sẽ làm gì?

Tai Trái thủng thẳng đáp:

- Tôi sẽ giết hắn.

Tiểu Yêu chán nản vỗ vai Tai Trái, tự an ủi, không sao, tiếp tục cố gắng, sớm muộn cũng có ngày Tai Trái bỏ được cái tật xấu hễ mở miệng là đòi giết người.

Miêu Phủ khinh bỉ nói:

- Kẻ đó ra tay hãm hại tiểu thư nhưng không thành công, nay thấy tiểu thư bình an trở về, chắc chắn hắn sẽ đứng ngồi không yên và sẽ theo sát mọi hành động của tiểu thư. Tiểu thư càng vui vẻ, mạnh khỏe, hắn càng khó chịu, càng sợ hãi, càng căm ghét. Chưa biết chừng hắn sẽ tiếp tục ủ mưu hãm hại tiểu thư lần nữa. Một khi hắn ra tay, chúng ta sẽ biết hắn là ai.

Miêu Phủ vênh mặt, cao ngạo nhìn Tai Trái:

- Đây chính là kế sách mà Bệ hạ gọi là “lấy tĩnh chế động”. Kẻ thô lỗ, man rợ như ngươi, chắc chắn không hiểu nổi đâu.

Tai Trái vẫn như mọi lần, thinh lặng không nói, vẻ mặt vô cảm. Nhưng Tiểu Yêu tin rằng, Tai Trái hiểu. Từng chứng kiến Tai Trái ra tay tàn bạo thế nào, vậy mà Miêu Phủ vẫn hung hăng, ngạo mạn trước mặt Tai Trái, chứng tỏ Miêu Phủ chưa bao giờ xem Tai Trái là quái vật. Tiểu Yêu mỉm cười, hắng giọng, nói khẽ với Miêu Phủ:

- Ta chưa muốn Bệ hạ biết chuyện này.

Miêu Phủ trầm ngâm một lát, cả quyết nói:

- Nô tỳ hiểu, thưa tiểu thư.

Sau cuộc tranh luận của Tiểu Yêu và Bệ hạ lần trước, Miêu Phủ hiểu rằng, nàng chỉ có thể trung thành với một người chủ.

Tiểu Yêu vỗ tay, cười, bảo:

- Thôi, ta phải vào việc đây. Chúng ta cùng chờ xem kẻ kia chịu đựng được đến khi nào.

Một chiều nọ, khi Tiểu Yêu đang khám bệnh thì Phong Long đến. Tiểu Yêu mỉm cười với hắn, tiếp tục quay sang chuyện trò với bệnh nhân. Miêu Phủ thay mặt Tiểu Yêu tiếp đón Phong Long. Tai Trái vẫn tỏ ra như không có gì khác lạ, nhưng hắn lẳng lặng thủ thế để có thể tấn công kẻ địch bất cứ khi nào.

Phong Long uống hết một bát trà, Tiểu Yêu mới khám bệnh xong. Lúc ra về, người bệnh vừa đi vừa càu nhàu tiền khám bệnh đắt đỏ. Tiểu Yêu tỏ ra là người sành sỏi trong kinh doanh, nàng tươi cười, đon đả với khách hàng, không phản bác, nhưng cũng kiên quyết không giảm giá.

Phong Long lên tiếng:

- Nếu những bệnh nhân này biết thầy thuốc khám chữa bệnh cho họ là một trong những danh y biên soạn ra “Hoàng Đế ngoại kinh” và “Hoàng Đế nội kinh”, chắc chắn họ sẽ không than phí khám chữa bệnh đắt đỏ.

Từ khi bộ sách ra đời, tất cả các thầy thuốc trong Đại hoang đều hết lời ca tụng. Tuy phần đông trong số họ không biết bộ sách đó viết gì, nhưng họ hiểu rằng, bộ sách đó giá trị hơn hẳn “Thần Nông bản thảo kinh”, là một bộ sách y dược toàn diện và có thể cứu được rất nhiều mạng người. Người ta đồn rằng, các danh y tham gia chỉnh lý và biên soạn ra bộ sách này đều là những bậc danh y với y thuật phi thường, siêu phàm. Đơn thuốc của họ giá trị nghìn vàng, rất ít người có thể mời họ khám chữa bệnh cho mình.

Tiểu Yêu nói:

- Bệnh của ông ấy không có gì phức tạp, thầy thuốc nào cũng chữa được khỏi. Đúng là tiền khám chữa tôi lấy hơi cao. Nếu ông ấy chê đắt thì lần sau đừng tìm đến chỗ tôi.

Phong Long tò mò hỏi:

- Nếu cô không định làm việc thiện giúp đời, thì hà cớ gì phải mai danh ẩn tính, và vì sao phải nâng giá khám chữa bệnh lên cao?

Tiểu Yêu đáp chẳng ngại ngần:

- Y thuật của tôi cao minh là thế, nếu lấy rẻ, người ta ùn ùn kéo đến, thì tôi ứng phó sao nổi. Vả lại, tôi không cần nuôi gia đình, nhưng các thầy thuốc khác thì có. Tôi không thể vì mục đích từ thiện giúp đời của mình mà cướp mất kế sinh nhai của người khác. Vậy tốt nhất cứ theo đúng lệ thường, kinh doanh là kinh doanh, mọi người đều có cơ hội kiếm tiền ngang nhau, mọi người đều có thể yên tâm với cuộc sống và công việc của mình.

Phong Long phì cười. Cách nghĩ của Tiểu Yêu không giống bất cứ ai, hắn không bao giờ nắm bắt được suy nghĩ của nàng. Có lẽ người duy nhất thực sự hiểu Tiểu Yêu chỉ có Cảnh, tiếc là… Giọng cười của Phong Long chợt nghẹn đắng. Hắn nói:

- Các vị trưởng lão của nhà Đồ Sơn đã chấp thuận để Đồ Sơn Chấn tiếp nhận ngôi vị tộc trưởng. Chín vị trưởng lão sẽ dạy dỗ, bồi dưỡng và phò trợ tân tộc trưởng. Trước khi cậu bé đủ sức cáng đáng trọng trách thì mọi việc lớn bé trong nhà Đồ Sơn sẽ do các vị trưởng lão nghị bàn và đưa ra quyết sách. Ta nghĩ, với sự giúp đỡ âm thầm của Bệ hạ, nhà Đồ Sơn chắc chắn sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn, cho đến lúc Đồ Sơn Chấn trưởng thành.

Tiểu Yêu đã nghe được thông tin này từ Chuyên Húc, nàng không tin Phong Long đến đây chỉ để nhắc lại chuyện đó. Nàng lặng nhìn hắn.

Phong Long tiếp tục:

- Hôm nay, ta có cuộc hẹn với mấy người bạn họ Thẩm và họ Khương. Trước kia, ta bảo sao thì họ nghe vậy, bây giờ, ta nói gì họ cũng hùa theo tung hô ý ta, ta thấy chán, bèn viện cớ, bỏ ngang. Rời khỏi chỗ hẹn, ta đi lang thang, không định đến đây, nhưng không hiểu vì sao lại rẽ vào. Ta rất buồn về chuyện của Cảnh.

Tiểu Yêu cụp mắt.

Phong Long nói tiếp:

- Hồi nhỏ cứ ngóng đợi ngày trưởng thành, vì nghĩ rằng trưởng thành đồng nghĩa với việc được tự do tự tại, được làm rất nhiều việc. Nhưng bây giờ, ta lại thường nhớ về thuở nhỏ. Thuở ấy, tình cảm giữa Cảnh và Hầu khiến ta ghen tỵ. Ta và Hầu đều là những tên nhóc hiếu động, nhưng không bao giờ chơi với nhau. Mỗi khi bị thầy giáo trách mắng, ta đều chui vào phòng Cảnh, trút giận và thao thao bất tuyệt về hoài bão lớn lao của mình. Còn cả tay quân sư đeo mặt nạ chó, họ Ly Nhung tên Sưởng ấy nữa, hắn lúc nào cũng đối đầu với ta. Mỗi lần đi chơi, hễ không có mặt Cảnh là y rằng bọn ta sẽ đánh lộn… Đám trẻ hồn nhiên vui đùa ngày ấy giờ đã thành ra thế này. Bây giờ, mỗi khi trò chuyện với ta, Sưởng lúc nào cũng ngọt nhạt, tươi cười, lễ phép, như thể ta là chủ nhân của hắn vậy. Hầu chết rồi, Cảnh cũng không còn nữa. Đột nhiên ta nhận ra quanh mình không còn người bạn nào để tụ hội, để nâng chén say sưa, để trò chuyện dông dài.

Phong Long cười buồn:

- Ta cũng không biết vì sao lại nói những lời này với cô. Có lẽ vì trước đây, mỗi khi có điều buồn bực, ta đều kiếm Cảnh để trút bầu tâm sự. Cô đừng để bụng.

Tiểu Yêu nhẹ nhàng bảo:

- Chỉ là cho huynh mượn đôi tai thôi mà, có gì phiền đâu.

Phong Long đứng lên:

- Ta đi đây. Cô… đừng quá đau buồn, ngày tháng còn dài, ta nghĩ Cảnh cũng mong cô được sống vui vẻ, hạnh phúc.

Phong Long cảm thấy mình thật lạ lùng. Tiểu Yêu từng là vị hôn thê của hắn, nàng đã bỏ trốn khỏi hôn lễ. Hắn từng nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, hắn từng nguyền rủa nàng và cầu mong cuộc đời nàng sẽ thê thảm, khốn khổ. Thế nhưng, khi chứng kiến nàng gặp phải bất hạnh, hắn không sao vui nổi.

Tiểu Yêu tiễn Phong Long ra cửa, hỏi:

- Sao huynh biết tôi mở tiệm thuốc ở đây?

- Ta nghe Hoàng hậu nói.

Hinh Duyệt không chỉ nhắc đến, mà còn nói rất nhiều về Tiểu Yêu bằng giọng điệu rất đỗi căm hận. Đây cũng là điều khiến Phong Long lấy làm khó hiểu. Kể từ ngày Tiểu Yêu hủy hôn với Phong Long, thái độ của Hinh Duyệt đối với Tiểu Yêu đã hoàn toàn thay đổi. Lần nào nhắc đến nàng, Hinh Duyệt đều gọi nàng là yêu tinh. Phong Long đã bỏ qua chuyện trước kia, nhưng mỗi khi nói về Tiểu Yêu, Hinh Duyệt vẫn tỏ ra vô cùng căm ghét nàng. Có lần, Hinh Duyệt còn bảo Tiểu Yêu rất giống mẹ, dâm đãng, lăng loàn, thậm chí còn nguyền rủa nàng sớm muộn cũng sẽ có kết cục thê thảm giống mẹ nàng. Phong Long chỉ nghiêm khắc phê bình Hinh Duyệt vài câu, thế mà nàng ta lập tức bỏ về. Phong Long thở dài ảo não, Hinh Duyệt nay đã là Hoàng hậu, hắn không thể quản thúc nàng như trước. Tuy họ là anh em sinh đôi, nhưng một người mang họ Xích Thủy, một người mang họ Thần Nông. Một người lớn lên ở Xích Thủy, một người lớn lên ở Hiên Viên. Hắn và Hinh Duyệt chưa bao giờ thân thiết như Cảnh và Hầu. Cũng may, ngoài mặt, Hinh Duyệt vẫn ứng xử lịch sự, nhã nhặn, không để lộ sự căm ghét của mình đối với Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu quay vào, ngồi lặng lẽ, tự hỏi mình: Là Hinh Duyệt ư? Tại sao? Khi nãy Phong Long có nói rằng, bạn bè của hắn nay đã tứ tán khắp nơi, có kẻ đã chết, có kẻ còn sống, nhưng những kẻ còn sống thì khi gặp lại cũng tỏ ra hết sức ơ hờ, khách sáo, đãi bôi, không thật lòng. Tiểu Yêu cũng không hiểu, năm xưa nàng và Hinh Duyệt từng ngủ chung giường, từng phối hợp ăn ý che chắn cho đám đàn ông bàn việc lớn, từng hết lòng lo lắng cho Chuyên Húc… Vì sao bây giờ, Hinh Duyệt lại muốn dồn nàng vào chỗ chết?

Tai Trái hỏi:

- Miêu Phủ bảo hắn là Xích Thủy Phong Long, có phải hắn là kẻ muốn giết cô?

- Nếu như không phải anh ta diễn kịch quá giỏi, tôi nghĩ… có lẽ không phải.

- Là Thần Nông Hinh Duyệt ? Tôi đi giết ả.

- Đứng lại!

Tiểu Yêu giữ Tai Trái lại, nghiêm khắc nói:

- Tôi không ra lệnh thì hai người tuyệt đối không được manh động, biết chưa? Nếu không, đừng làm thị vệ của tôi nữa.

Gương mặt lạnh lùng, gỗ đá của Tai Trái thoáng nét ấm ức, hắn hậm hực:

- Đã rõ.

Không biết vì sao, Tiểu Yêu chợt hình dung ra vẻ ấm ức, hậm hực của Tương Liễu, nàng vừa thấy buồn cười, vừa thấy thương hại, nàng dịu giọng:

- Tôi sẽ xử lý chu toàn việc này. Cậu đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc giết chóc. Thị vệ khác với sát thủ.

Tai Trái quyết liệt:

- Giết cô ta để bảo vệ cô.

Tiểu Yêu thấy đau đầu, cao giọng ra lệnh:

- Miêu Phủ, hãy giải thích cho Tai Trái hiểu sự khác biệt giữa sát thủ và thị vệ.

Miêu Phủ cười thật tươi, chạy đến trước mặt Tai Trái, bắt đầu rao giảng.

Trước ngày Chuyên Húc rước Hinh Duyệt về Thần Nông Sơn, Tiểu Yêu đã rời khỏi Tử Kim Đỉnh. Kể từ đó, nàng chưa lần nào đặt chân lên đỉnh Tử Kim.

Vậy nên, khi Tiểu Yêu trở lại và đứng trước cung Tử Kim, các cung nữ đã không nhận ra nàng. Tiểu Yêu giơ lệnh bài của Hoàng Đế cho cung nữ xem. Trong khi đám cung nữ vẫn đang tròn mắt kinh ngạc thì Miêu Phủ nói với họ:

- Cô ấy là tiểu thư Tây Lăng ở cung Chương Nga, trên đỉnh Tiểu Nguyệt.

Các cung nữ đều từng nghe kể về thân thế kỳ lạ và số phận long đong của tiểu thư Tây Lăng. Họ cũng biết rằng tiểu thư Tây Lăng được cả Hoàng Đế và Hắc Đế Bệ hạ rất mực yêu thương. Nay thấy lệnh bài của Hoàng Đế ban cho, thì biết rằng tin đồn hoàn toàn là sự thật. Bọn họ vội mở rộng cửa cung, cung kính mời Tiểu Yêu vào.

Lúc Tiểu Yêu rời đi, cung Tử Kim vẫn còn khá trống trải, hoang sơ. Vậy mà nay đã hoàn toàn đổi khác. Mỗi lối đi, mỗi cây cột đều rực rỡ, hoa lệ, mỗi nhành cây ngọn cỏ đều được chăm sóc, cắt tỉa tỉ mỉ. Cung nữ ra vào nườm nượp nhưng rất có trật tự, không ồn ào, náo động, khiến người được hộ tống ở lối đi chính cảm nhận được sự tôn nghiêm kín đáo, bước chân dường như cũng trở nên nhẹ hơn, nín thở, nhìn thẳng, vì sợ rằng chỉ một chút sơ ý có thể sẽ mạo phạm đến thiên uy.

Tiểu Yêu mỉm cười, thì ra đây chính là thứ mà Hinh Duyệt muốn.

Hôm nay là mùng Ba tháng Ba Âm lịch, Tết Thanh Minh ở Trung nguyên. Ban ngày, mọi người kéo nhau ra sông ra hồ tắm gội, tế lễ cầu phúc. Buổi tối, lại hẹn nhau nơi cảnh xuân tươi đẹp, cùng nhau gài liễu, ngắm hoa[1]. Tết thanh minh đối với người Trung nguyên cũng trọng đại như lễ hội hoa đăng mồng Năm tháng Năm của người Cao Tân.

[1] Tương truyền tập tục trồng liễu xuất hiện từ trước thời Hán ở Trung Quốc, vốn là để tưởng nhớ ông Tổ của nhà nông, thuộc họ Thần Nông, người từng dạy dân trồng cấy, gặt hái. Cũng có nơi, người dân cài những cành liễu lên mái tranh nhà để dự báo thời tiết. Ngạn ngữ của người Trung Hoa có câu: “Cành liễu xanh, mưa lất phất. Cành liễu khô, trời nắng ráo.”

Chuyên Húc thực hiện chính sách đối xử bình đẳng, công bằng với mọi dòng tộc, nên vẫn gìn giữ, bảo tồn những ngày lễ Tết quan trọng của người Hiên Viên, cũng như của Trung nguyên và Cao Tân. Mỗi dịp lễ tết, Chuyên Húc đều yêu cầu các quan viên tổ chức lễ hội theo đúng phong tục tập quán của các tộc người, và không bắt buộc dân chúng phải tham gia, tất cả đều hoàn toàn tự nguyện.

Các phi tần trong cung Tử Kim đến từ nhiều vùng miền và dòng tộc khác nhau trong Đại hoang, nên mỗi dịp lễ tết, Tử Kim Cung đều tổ chức tiệc mừng. Nhưng vì Hoàng hậu là người Trung nguyên, nên vào dịp thanh minh năm nay, cung điện Tử Kim trở nên nhộn nhịp, náo nhiệt hơn bao giờ. Vì phải tham dự yến tiệc, nên Chuyên Húc tranh thủ ghé thăm Hoàng Đế và Tiểu Yêu sớm hơn mọi khi, sau đó vội vã trở về Tử Kim Đỉnh.

Cung nữ dẫn lối đưa Tiểu Yêu vào Bách Hoa Viên.

Trong vườn, suối nước thấp thoáng, cây cối xanh tốt, cỏ mọc um tùm, trăm hoa đua nở, những lối đi nhỏ chia đủ các hướng, đình đài lầu các xinh đẹp, hoa lệ, những cây cầu duyên dáng nối tiếp nhau, mỗi bước lại thấy một cảnh sắc tuyệt đẹp. Các phi tần của Chuyên Húc, người ngồi chơi bên bờ suối, người ngồi trong đình hóng gió, một vài thiếu nữ ngồi dưới giàn hoa. Giữa vườn đặt một chiếc ghế long phượng cao chừng một thước, dành riêng cho Chuyên Húc và Hinh Duyệt. Có điều, trong khi Chuyên Húc nghiêng ngả thoải mái trên ghế, thì Hinh Duyệt lại tỏ ra rất mực nghiêm trang, đoan chính. Mọi người đang thưởng thức một vài khúc nhạc do các cung nữ diễn tấu. Nào kèn, nào sáo, nào đàn, tay áo tung bay, rực rỡ sắc màu, hệt như một vườn hoa lộng lẫy, đẹp không sao tả xiết.

Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng. Bỗng một phi tần mà Tiểu Yêu không quen biết lên tiếng:

- Rằng hay thì thật là hay, nhưng nếu đem so với Hoàng hậu thì còn kém xa.

Khương phi cười, bảo:

- Thần thiếp nghe kể, Bệ hạ và Hoàng hậu gặp nhau lần đầu trên hồ Xích Thủy. Đêm đó sương mù giăng giăng, Bệ hạ vẳng nghe tiếng đàn của Hoàng hậu, liền thổi sáo hòa nhịp. Tuy chưa thấy mặt mà tiếng đàn tiếng sáo đã hòa quyện làm một. Chi bằng đêm nay, Bệ hạ và Hoàng hậu hãy tấu lại một khúc đàn sáo hợp nhất cho chúng thiếp được thưởng thức. Năm xưa hòa tấu khi vẫn là người xa lạ, nay tấu lại khúc xưa khi đã là phu thê, để thấy rằng, quả là nhân duyên do trời định.

Có phi tần hùa theo, nài nỉ Chuyên Húc và Hinh Duyệt nhận lời, có phi tần chỉ mỉm cười hờ hững, cũng có vài ba phi tần bĩu môi khó chịu. Tiểu Yêu dặn dò Miêu Phủ giữ cung nữ dẫn đường lại, tạm thời chưa thông báo vội. Nàng đứng cạnh giàn hoa, lặng lẽ quan sát.

Niềm vui dâng lên trong mắt Hinh Duyệt, nàng vừa bối rối, ngượng ngùng, nhưng cũng rất mực hân hoan, mừng rỡ, rõ ràng nàng đã sẵn sàng cho màn hợp tấu, trong khi, Chuyên Húc chỉ mỉm cười, không lên tiếng. Mấy phi tần khi nãy ra sức nài nỉ Chuyên Húc, lúc này đã nhạt thưa dần. Các phi tần khi nãy tỏ ra hờ hững, bàng quan, thì lúc này được thể, cười thầm trong dạ.

Hinh Duyệt đưa mắt khắp lượt các phi tần, rồi quay sang nhìn Chuyên Húc, tỏ vẻ giận dỗi:

- Bệ hạ bảo họ thôi đi, thiếp đâu phải cung nữ hầu đàn!

Chuyên Húc tươi cười bảo:

- Hôm nay là Tết Thanh Minh, họ muốn nghe thì hãy chiều họ, ta sẽ góp vui cùng nàng, để xem ai dám cười nàng nào.

Vẻ mặt và thái độ của các phi tần biến đổi mới phong phú, thú vị làm sao. Hinh Duyệt tươi cười rạng rỡ, cung nữ biết ý, đã chuẩn bị chu đáo đàn cho Hoàng hậu và sáo cho Bệ hạ.

Hinh Duyệt nhấc gót, khoan thai đến ngồi trước cây đàn. Chuyên Húc cầm sáo, ra đứng bên bờ suối. Hinh Duyệt bắt đầu dạo đàn, vẫn là khúc nhạc quen thuộc hai người từng hòa tấu trong lần gặp gỡ đầu tiên trên hồ Xích Thủy. Chuyên Húc thổi sáo hòa điệu. Bồn bề im phăng phắc, chỉ có bản hòa tấu rộn ràng, vang vọng. Tiếng sáo bay bổng, phóng khoáng, tiếng đàn trầm ấm, dìu dặt. Một người cởi mở, hào phóng; một người cẩn trọng, tỉ mỉ. Một người vẫy vùng ngang dọc, một người gắn bó không rời, quả là một sự kết hợp ăn ý.

Tiểu Yêu chợt nhớ lại tiếng đàn ngạo nghễ, du dương bay bổng trên hồ Xích Thủy hôm ấy. Tiếng đàn kiêu hãnh thách thức tiếng sáo, tiếng đàn mạnh mẽ o bế, truy cầu, tiếng đàn phẫn nộ. Không ngờ Hinh Duyệt đã từ bỏ tiếng đàn ấy, và lựa chọn điệu đàn này. Tiểu Yêu thở dài luyến tiếc. Tiếng thở dài của nàng tuy không lớn, nhưng vì Hắc Đế và Hoàng hậu đang hòa tấu, ai nấy đều nín thở lắng nghe, ai nấy đều sợ mình không đủ tỏ ra chuyên tâm, không đủ cung kính thưởng thức tuyệt phẩm. Trong không gian tĩnh mịch ấy, tiếng thở dài của Tiểu Yêu trở nên thật rõ rệt, thật tệ hại, thật bất kính. Cả Chuyên Húc và Hinh Duyệt đều thoáng chau mày, khó chịu, và cùng đưa mắt về phía giàn hoa.

Tiểu Yêu không hề biết rằng nàng đã quá vô ý và thất lễ, nàng thầm tự trách: Mình đúng là kẻ bất cẩn, thật không đủ tư cách tham dự những buổi lễ long trọng thế này. Nàng bước lên trước, cúi người vái chào Chuyên Húc và Hinh Duyệt. Tiểu Yêu vốn định cúi đầu xin lỗi họ, nhưng lúc ngẩng đầu lên, chợt nhớ ra chỉ có Chuyên Húc và Hinh Duyệt thấy rõ gương mặt nàng, Tiểu Yêu liền thay đổi ý định, nàng le lưỡi, làm mặt quỷ chọc Chuyên Húc và Hinh Duyệt. Thái độ bỡn cợt ấy cho thấy, nàng không hề có ý xin lỗi. Hinh Duyệt giật mình, dây đàn đứt lìa, tiếng đàn tắt lặng. Chuyên Húc nhìn thấy Tiểu Yêu cũng kinh ngạc đến mức quên thổi sáo. Vậy là tiếng đàn tiếng sáo dừng lại vừa khớp nhau, nên không gây nên sự ngạc nhiên, bất ngờ cho khán thính giả.

Chuyên Húc hỏi:

- Sao muội lại đến đây?

Tiểu Yêu cúi đầu, cung kính thưa:

- Cây đào mà ông ngoại trồng chín sớm, biết Bệ hạ và các vị nương nương đang vui lễ hội, ông sai muội mang đến mời mọi người thưởng thức.

Miêu Phủ bước lại, cung kính dâng lên giỏ đào chín. Quan nội thị đón lấy, cung kính chờ lệnh. Chuyên Húc nói:

- Đây là tấm lòng của ông nội, mọi người hãy nếm thử đi.

Quan nội thị chia cho mỗi vị nương nương một đĩa đào nhỏ.

Kể từ khi quyết định sống ẩn dật trên Tiểu Nguyệt Đỉnh, Hoàng Đế chưa bao giờ đặt chân đến Tử Kim Đỉnh, cũng chưa bao giờ gặp mặt các cô cháu dâu. Chỉ có Hoàng hậu thi thoảng được gặp ngài.

Các phi tần nghe nói là quà tặng của Hoàng Đế thì ai nấy đều ngạc nhiên, bất ngờ và hết sức vui mừng, hàng hàng châu ngọc lời lời gấm thêu tuôn ra ào ạt, nào là nức nở khen đào ngọt, nào là rối rít tạ hơn Hoàng Đế, và cảm ơn Tiểu Yêu vì đã đem quà đến tặng. Tất nhiên, họ phải cố gắng diễn sao cho thật ấn tượng với Chuyên Húc. Thế là, khắp vườn xôn xao, yến oanh véo von, những là môi thắm má đào, mắt ngọc eo thon, xinh đẹp tuyệt trần.

Tiểu Yêu nheo mắt, mỉm cười ngắm nghía các người đẹp. Chuyên Húc vẫn giữ vẻ tươi cười, hòa nhã, nhưng trong lòng bỗng thấy hoang mang, như kẻ vừa gây ra lỗi lầm, bị Tiểu Yêu bắt quả tang.

Hắn đưa mắt ra hiệu cho quan nội thị đứng bên cạnh. Quan nội thị thông báo:

- Đêm đã khuya, kính mời các nương nương về nghỉ ngơi.

Không ai lấy làm ngạc nhiên, vì tuy Hắc Đế lúc nào cũng vui vẻ, thoải mái, hòa đồng, nhưng thực tế ngài rất lạnh lùng, ngài không ham thích những buổi tiệc tùng, hội hè. Thường vào những dịp thế này, ngài sẽ đến thật sớm và ra về thật nhanh, hoặc đến rất muộn và yêu cầu tiệc tan sớm, chưa bao giờ ngài đủ kiên nhẫn tham dự từ đầu chí cuối một bữa tiệc nào.

Các phi tần lần lượt vái chào Chuyên Húc và ra về. Chuyên Húc trao cây sáo vừa thổi cho Hinh Duyệt, mỉm cười, bảo:

- Phiền Hoàng hậu giữ giùm ta.

Tất cả các phi tần đều liếc nhìn Hinh Duyệt, sau đó vội vã cụp mắt, không để lộ bất cứ biểu cảm nào.

Hinh Duyệt cười thật tươi, trịnh trọng đón lấy cây sáo bằng cả hai tay. Nhưng nàng không thấy vui, mà thấy tức nghẹn trong cổ. Nàng muốn gào lên thật to: “Các người mù rồi à? Các người không thấy gì sao? Bệ hạ không hề yêu thương ta, ngài chỉ lợi dụng ta thôi, lợi dụng ta để đánh lạc hướng các người! Tiểu Yêu vừa đến, ngài lập tức cho tan tiệc, để từ nay về sau, mỗi khi nhớ lại buổi tiệc này, các người sẽ bỏ qua mọi chi tiết, và chỉ nhớ tiết mục hòa tấu của ngài và ta, và cả cử chỉ Bệ hạ tặng lại cây sáo này cho ta. Các người đều là những kẻ đui mù! Bệ hạ đang bảo vệ cho kẻ mà bấy lâu nay ngài vẫn luôn giấu kín! Các người phải ghen ghét, đố kỵ, căm thù ả mới phải chứ!” Nhưng Hinh Duyệt không dám nói gì, nàng chỉ có thể cúi đầu tạ ơn, rồi xin phép ra về trong tư thế đường hoàng, không chê vào đâu được của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Vẫn biết không nên quay lại nhìn lần nữa, nhưng vì không kìm lòng nổi, Hinh Duyệt cố ý nán lại, thả bộ một vòng, vờ tìm kiếm túi thơm rơi đâu đây. Khi đến gần giàn hoa, nàng không dám bước tiếp, và vì thế không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Chuyên Húc và Tiểu Yêu, mà chỉ nhìn thấy họ sóng bước bên nhau ven con suối.

Hinh Duyệt thầm nhớ lại, kể từ ngày về Tử Kim Đỉnh, nàng chưa từng một lần cùng Chuyên Húc sóng bước bên nhau. Bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, nàng luôn luôn đi sau Chuyên Húc. Nàng không biết đó là bởi sự uy nghiêm của Chuyên Húc, hay bởi nàng không dám vượt qua giới hạn, để rồi chuyện đó thành nếp quen. Hoàng hậu còn không dám sóng bước bên Chuyên Húc, thì các phi tần khác càng không dám. Có lẽ vì tất cả phụ nữ trên Tử Kim Đỉnh không ai được phép bước sóng vai bên Chuyên Húc, nên Hinh Duyệt không cảm thấy việc nàng luôn đi sau Chuyên Húc có gì đáng phiền lòng. Nhưng đêm nay, nàng đột nhiên phát hiện ra, không phải như vậy.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện