Chương 149: Đường đời hiu quạnh, biết ngỏ cùng ai

Vì mất máu quá nhiều, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, nên dù Miêu Phủ đã bón cho Tiểu Yêu rất nhiều linh dược, nàng vẫn hôn mê suốt đêm. May mà đêm đó Chuyên Húc ở lại trong quân doanh, hôm sau hắn mới về phủ. Hôm sau, khi tỉnh lại, Tiểu Yêu sai Miêu Phủ trang điểm cho mình, Chuyên Húc bận việc quân, đi về vội vã, nên không phát hiện thấy điều gì khác lạ.

Tiểu Yêu uống linh dược như uống nước, nhưng vì nguyên khí bị tổn thương, nên không dễ dàng bình phục. Nàng mê mệt cả ngày, ngồi tựa dưới mái hiên, thẫn thờ nhìn những bông hoa trong vườn. Chuyên Húc tưởng cái chết của Phong Long khiến nàng nhớ đến Cảnh, nên không nghĩ ngợi nhiều, chỉ dặn dò Tiêu Tiêu và Miêu Phủ phải ở bên nàng, động viên, an ủi nàng.

Sau vài ngày tĩnh dưỡng, Tiểu Yêu dần hồi phục lại. Nhục Thu và Câu Mang cũng đã kịp chuyển lương thảo tới quân doanh. Sau khi bàn giao mọi việc cho họ, Chuyên Húc liền đưa Tiểu Yêu quay về Thần Nông Sơn.

Phong Long là tộc trưởng tộc Xích Thủy, lại là con trai của Tiểu Chúc Dung, nên cái chết của hắn khiến Chuyên Húc phải đối mặt với cục diện rất khó xử trí. Vừa về đến Thần Nông Sơn, Chuyên Húc đã lập tức tới gặp Hoàng Đế, cùng ngài bàn bạc phương cách xử lý hậu sự cho Phong Long.

Hoàng Đế nói:

- Phàm việc gì cũng tồn tại hai mặt họa và phúc. Nếu xử lý khéo léo, ổn thỏa thì họa cũng có thể biến thành phúc. Phong Long qua đời đột ngột, nếu gạt qua tình cảm cá nhân của cháu, thì việc này không tệ đối với lợi ích của cả quốc gia.

Chuyên Húc tĩnh tâm suy ngẫm một hồi, chợt hiểu ra ý của Hoàng Đế. Giữa Cộng Công và các dòng họ Trung nguyên luôn tồn tại mối dây liên hệ nhất định. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng bàn nếu quân đội hai bên vẫn ở thế giằng co. Nhưng nếu một ngày hai bên phải quyết một trận sinh tử, chỉ e các dòng họ sẽ không có sự thống nhất về quan điểm ủng hộ. Nhưng nay, Cộng Công đã giết Phong Long, họ Xích Thủy và họ Thần Nông chắc chắn không tha thứ cho Cộng Công. Các dòng họ Trung nguyên khác tất yếu sẽ chọn đứng về phía họ Xích Thủy và họ Thần Nông. Có thể nói rằng, cái chết của Phong Long, đã khiến mối liên hệ giữa Cộng Công và Trung nguyên bị cắt đứt hoàn toàn.

Chuyên Húc vái Hoàng Đế:

- Cảm ơn ông chỉ dạy, cháu đã biết phải làm thế nào.

Hoàng Đế thở dài:

- Không phải cháu không nghĩ ra, mà vì cái chết của Phong Long khiến cháu rối loạn. Xem ra, cháu thực sự coi cậu ta là bạn.

Chuyên Húc nhớ lại những lời của Phong Long trước khi chết mà lòng bấn loạn, cảm xúc đan xen phức tạp.

Hoàng Đế nói:

- Lúc Phong Long còn sống, thì cháu đối xử với Hinh Duyệt thế nào mặc cháu. Nhưng nay Phong Long đã chết, cháu buộc phải tử tế với Hinh Duyệt. Lát nữa về Tử Kim Cung, cháu hãy ghé thăm nó!

Trước khi qua đời, Phong Long có nói:

- Cậu ta không còn gì hối tiếc, chỉ không yên lòng về Hinh Duyệt. Cháu đã hứa sẽ chăm sóc Hinh Duyệt, để cô ấy được một đời bình an, và tất cả phi tần trong cung Tử Kim đều phải kính trọng cô ấy.

Hoàng Đế lấy làm bất ngờ, ngài thở dài:

- Phong Long cũng là người nặng tình, chả trách cậu ta tham công mà liều lĩnh. Thì ra là vì Hinh Duyệt.

- Bề ngoài thì có vẻ như Phong Long đã bị Tương Liễu giết hại, nhưng thực ra, cậu ấy đã bị Thần Nông Hinh Duyệt dồn vào chỗ chết! Nếu không vì Phong Long, cháu rất muốn… Thần Nông Hinh Duyệt!

Gương mặt Chuyên Húc vẫn bình thản như không, giọng nói của hắn cũng hoàn toàn điềm tĩnh, nhưng nỗi tức giận dồn nén trong lòng bấy lâu nay, đã được dịp bùng phát. Hắn xiết chặt nắm đấm, nện xuống bàn, tuy không phát ra tiếng động, nhưng bát trà trên bàn vỡ vụn.

Hoàng Đế bình thản nói:

- Lẽ nào cháu không có lỗi? Vì sao Hinh Duyệt muốn giết Tiểu Yêu? Nếu nó không giết Tiểu Yêu thì làm gì có chuyện Phong Long bị tình trạng của em gái o ép. Ngày cháu còn nhỏ, ta đã cho cháu chọn lựa, và cháu đã chọn “bỏ tình riêng, vì nghĩa lớn”. Từ bấy đến nay, cháu chưa khi nào khiến ta thất vọng. Nhưng riêng về chuyện của Tiểu Yêu, thì cháu khiến ta vô cùng thất vọng!

Kể từ ngày nhường ngôi đến nay, Hoàng Đế lúc nào cũng trò chuyện với Chuyên Húc bằng thái độ điềm đạm, hiền hòa. Đây là lần đầu tiên ngài nói hắn nặng lời như vậy.

Chuyên Húc nhìn ngài, thẳng thắn thừa nhận:

- Cháu biết cháu nông nổi, chỉ biết nghĩ cho mình. Kể từ ngày cha chết trận, mẹ tự vẫn, cháu luôn yêu cầu hà khắc với bản thân, chưa một ngày, chưa việc gì cháu dám xao nhãng, dám lơ là, dám xốc nổi. Trong cuộc đời mình, Tiểu Yêu là người duy nhất khiến cháu muốn ích kỷ, muốn nông nổi. Xin ông hãy ủng hộ cháu!

Hoàng Đế thầm thở than, lẽ nào ngài không thấu hiểu tâm tư của hắn? Ngài ân cần bảo:

- Nếu không xử lý chu đáo chuyện hậu sự của Phong Long, có thể cháu sẽ gây nên họa lớn đó! Hãy nhớ, cháu là vua của Đại hoang, cháu phải đặt lợi ích của toàn thiên hạ lên trên hết!

Chuyên Húc lẳng lặng vái chào Hoàng Đế và ra về.

Lúc ngang qua chiếc ghế dây đu dưới gốc cây phượng, Chuyên Húc quay đầu nhìn về phía căn nhà của Tiểu Yêu, ánh đèn vàng rọi qua khung cửa, không biết nàng đang làm gì.

Miêu Phủ vội chạy đến, vái chào Chuyên Húc:

- Tiểu thư nói muốn gặp Bệ hạ. Xin mời Bệ hạ vào gặp tiểu thư một lát.

Chuyên Húc thoáng mỉm cười, rảo bước về phía căn nhà của Tiểu Yêu. Nàng ngồi bên cửa sổ, chìa tay ra mời Chuyên Húc. Nàng rót mời hắn một chén rượu. Rồi nàng nâng chén, chầm chậm đổ xuống đất:

- Phong Long, mời huynh!

Chuyên Húc cũng đổ rượu xuống đất.

Tiểu Yêu nói:

- Trước lúc lên đường ra trận, Phong Long có đến gặp và nhờ muội một chuyện. Muội không cứu được huynh ấy, nên chỉ có thể dốc sức giúp huynh ấy hoàn thành tâm nguyện của mình.

Chuyên Húc cau mày:

- Nếu là chuyện của Hinh Duyệt thì ta đã nhận lời với Phong Long.

Tiểu Yêu thở dài:

- Đúng như muội nghĩ, tuy huynh đã hứa với Phong Long, nhưng huynh không thực sự tha thứ cho Hinh Duyệt. Trái lại, vì cái chết của Phong Long, huynh lại càng căm ghét Hinh Duyệt. Dù huynh có giữ lời hứa đi nữa, phụ nữ vốn là những người mẫn cảm, Hinh Duyệt lại là người vừa mẫn cảm vừa đa nghi, chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra cảm xúc thực sự của huynh.

Chuyên Húc lạnh lùng bảo:

- Cô ấy nghĩ gì ta cũng mặc, ta chỉ biết sẽ giữ đúng lời hứa.

- Thực ra, muội và cô ấy có nhiều điểm rất giống nhau. Cả hai đều vì cha mẹ mà phải gánh chịu những bất hạnh. Muội bị cha mẹ bỏ rơi trên Ngọc Sơn, cô ấy bị cha đẩy đến thành Hiên Viên. Những đắng cay thuở nhỏ khiến trái tim chúng tôi ngày càng trở nên lạnh lùng, cứng rắn. Những lúc cần thiết, chúng tôi có thể biến thành những phụ nữ vô tình, cay độc. Hinh Duyệt sống dựa vào gia tộc và người thân, nhưng cô ấy không tin tưởng bất cứ ai trong số họ. Những người đàn ông xung quanh cô ấy, từ cha, anh trai, đến ông nội… đều phải gánh vác trách nhiệm và sứ mạng quan trọng. Nên cô ấy chỉ có thể dựa vào bản thân. Điều đó tạo nên tính cách nóng vội, đa nghi, cố chấp, và độc địa ở cô ấy. Muội không mong huynh có thể lập tức xóa bỏ nỗi căm giận Hinh Duyệt, nhưng muội mong huynh, mỗi lần gặp Hinh Duyệt, hãy đối xử với cô ấy bằng tấm lòng bao dung, cảm thương. Vì dù sao, cô ấy không phải sinh ra đã như vậy.

- Tiểu Yêu, muội không hề giống cô ấy! Đúng là hai người đều mang trong mình một trái tim lạnh lùng, cứng rắn, nhưng sau khi phải nếm trải những tháng năm cơ cực, cay đắng, muội biết trân trọng từng khoảnh khắc yên ấm, hạnh phúc. Bất kể sư phụ, A Niệm, hay lão Mộc, Miêu Phủ, Tai Trái dành cho muội bao nhiêu tình cảm, muội đều quý trọng và biết ơn. Còn Hinh Duyệt, cô ấy trở nên tham lam, không biết thế nào là đủ. Bất kể người khác mang lại cho cô ấy bao nhiêu điều tốt đẹp, nhưng chỉ cần làm việc gì đó không vừa ý cô ấy, cô ấy sẵn sàng phủ nhận tất cả, và cho rằng người ta phản bội mình, tệ bạc với mình! Những việc mà Tiểu Chúc Dung và Phong Long làm vì cô ấy, vẫn còn ít ư? Ngay như ta, ngôi vị Hoàng hậu tôn quý ta đã trao cho cô ấy. Cô ấy chỉ coi ta là một phần của cuộc giao dịch, nhưng lại muốn ta phải đối xử với cô ấy như với muội. Trên đời này, đâu phải chỉ có một mình cô ấy chịu đau khổ!

- Muội nói những lời vừa rồi, không chỉ vì Phong Long, mà còn vì huynh nữa. Nay Phong Long đã qua đời, chỉ còn lại một mình Hinh Duyệt trên ngôi cao Hoàng hậu. Cô ấy không gây ra chuyện gì tày đình, huynh mới có thể yên tâm xử lý triều chính. Huynh đã bỏ bao công sức mới thống nhất được thiên hạ, thì nên tận tâm mang lại cuộc sống an cư lạc nghiệp cho muôn dân. Bằng không, huynh sẽ chẳng thể yên lòng, khi ấy người khổ sở nhất chính là huynh đó!

Cảm xúc của Chuyên Húc lúc này thật phức tạp, hắn vừa thấy hạnh phúc, lại vừa thấy xót xa. Hắn lặng lẽ nhìn Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu cúi đầu, tránh né ánh mắt hắn:

- Dù là vì Phong Long hay vì chính bản thân huynh, cũng nên đối xử tử tế với Hinh Duyệt.

- Muội đừng lo, ta biết phải làm thế nào.

- Khuya rồi, huynh mau về đi. Muội không tiễn huynh đâu.

Chuyên Húc đi khỏi, Tiểu Yêu ngồi thẫn thờ như người mất hồn. Miêu Phủ đến hỏi nàng muốn đi nghỉ hay không, nàng xua tay, bảo cô ấy đừng làm phiền mình.

Tiểu Yêu chấm đầu ngón tay vào rượu, viết ra tên gọi của những dòng họ và những người từng có quan hệ ân oán, lợi ích với nhà Đồ Sơn, và nắm trong tay quyền hành lớn lao như: Họ Phòng Phong, họ Thần Nông, họ Xích Thủy, họ Quỷ Phương, Ngu Cương… Thậm chí, nàng đưa cả Tương Liễu vào danh sách.

Họ Phòng Phong: Vì chuyện của Phòng Phong Ý Ánh, chắc chắn bọn họ rất căm hận Cảnh. Nếu Cảnh chết, cháu ngoại của họ là Đồ Sơn Chấn sẽ kế vị tộc trưởng, điều đó rất có lợi cho họ. Nhưng nhà Phòng Phong có đủ năng lực để chống lại nhà Đồ Sơn không?

Tiểu Yêu giữ lại họ Phòng Phong.

Họ Thần Nông: Dù Hinh Duyệt có hận nàng bao nhiêu, cũng không điên cuồng đến mức giết hại Cảnh. Trái lại, hơn ai hết, cô ấy luôn mong Tiểu Yêu nhanh chóng trở thành vợ của Cảnh. Tiểu Chúc Dung luôn mong người dân Trung nguyên được an cư lạc nghiệp, Cảnh còn sống sẽ có lợi cho ông ấy.

Tiểu Yêu suy ngẫm một lát, rồi xóa họ Thần Nông.

Họ Xích Thủy: Nhờ có Phong Long, thế cân bằng của bốn gia tộc lớn bị phá bỏ, họ Xích Thủy trở thành dòng họ mạnh nhất. Nếu Cảnh chết, họ Xích Thủy sẽ càng lớn mạnh. Nhưng… Tiểu Yêu chợt nhớ đến vẻ bi thương của Phong Long khi hắn nhắc tới Cảnh. Và tiếng cười giòn giã của Phong Long với Tiểu Yêu trước lúc hắn lên đường ra trận khiến nàng quyết định gạch họ Xích Thủy.

Họ Quỷ Phương…

Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở tên Tương Liễu.

Tương Liễu: Không phải không có khả năng y là kẻ vừa ăn cướp vừa la làng. Không ai biết Phòng Phong Ý Ánh sống ẩn dật ở thị trấn Thanh Thủy, trừ Tương Liễu. Việc y giết Cảnh có thể không mang lại bất cứ lợi ích trực tiếp nào cho y, nhưng sẽ gây cho Chuyên Húc rất nhiều rắc rối. Nếu Chuyên Húc xử lý không cẩn trọng, rất dễ xảy ra tranh chấp giữa các dòng họ. Mãi gần đây, Tương Liễu mới chịu tiết lộ thông tin, và khuyên Tiểu Yêu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Với tài dùng độc hàng đầu thiên hạ của Tiểu Yêu, chắc chắn sẽ có rất nhiều tộc trưởng và trưởng lão của nhiều dòng họ phải chết một cách bất thường. Điều đó sẽ gây nên nỗi hoang mang lo sợ và sự nghi kỵ lẫn nhau giữa các dòng họ. Nếu Tương Liễu biết lợi dụng tình hình khi đó, rất có thể y sẽ biến nó thành một cuộc nội chiến đẫm mãu, mà người được lợi nhất chính là Cộng Công.

Tiểu Yêu di ngón tay trên cái tên Tương Liễu. Là ngươi ư? Là ngươi ư?

Miêu Phủ tò mò nhìn những cái tên trên bàn uống trà. Nàng không hiểu vì sao nửa đêm rồi mà Tiểu Yêu không chịu đi ngủ, vẫn còn ngồi ngơ ngẩn nhìn mấy cái tên.

Tiểu thư viết tên của bọn họ làm gì vậy?

Tiểu Yêu mỉm cười, xóa sạch những chữ viết trên bàn, khiến Miêu Phủ bỗng thấy lạnh người. Vẻ mặt của Tiểu Yêu khi ấy rất giống vẻ mặt của Bệ hạ khi ra lệnh cho Tiêu Tiêu trừ khử nàng, chỉ một câu ngắn gọn, không chút cảm xúc, nhưng can hệ đến tính mạng của vô số người.

- Tai Trái! – Tiểu Yêu gọi.

Tai Trái nhảy vào qua cửa sổ. Tiểu Yêu ra lệnh:

- Hãy đi ám sát tộc trưởng tộc Phòng Phong, nhưng đừng giết chết ông ta. Hãy thực hiện việc đó ba lần, để xem ông ta có thể điều động bao nhiêu cao thủ bảo vệ mình. Sau đó về báo với tôi.

Tai Trái không đáp, cũng không hành động.

Tiểu Yêu nói:

- Trước khi cậu về đây, tôi hứa không rời Tiểu Nguyệt Đỉnh nửa bước.

- Vậy thì được.

Tai Trái nói xong, lập tức rời đi.

Miêu Phủ rất lo lắng, nhưng nàng không đủ thời gian để bày tỏ sự lo lắng với Tiểu Yêu, nàng vội vã đuổi theo Tai Trái:

- Này, chờ tôi chuẩn bị ít đồ cho huynh đã. Nhớ nhé, tiểu thư không cần lấy mạng ông ta, vì thế huynh chớ có đến quá gần, chỉ rung cây dọa khỉ thôi, khiến ông ta cảm thấy mình gặp nguy hiểm là được…

Lát sau, Miêu Phủ dẩu môi, phụng phịu quay vào.

Tiểu Yêu cười, bảo:

- Đừng lo, Tai Trái thông minh, nhanh trí hơn em nghĩ nhiều. Chỉ cần không đụng phải…

Nụ cười trên môi Tiểu Yêu vụt tắt, chỉ cần cậu ta không đụng độ với gã đồng loại đáng sợ kia. Nhưng chắc chắn cậu ta sẽ có cách bảo vệ mình.

Miêu Phủ tức tối:

- Ai thèm lo lắng cho hắn! Ai thèm quan tâm đến kẻ hoang dã, thiếu lễ độ, thô lỗ, ngu si ấy!

Tiểu Yêu lắc đầu, có lẽ nên gọi phụ nữ bằng cái tên khác, đó là “nói một đằng nghĩ một nẻo”.

Sau hơn nửa năm tiến hành điều tra tỉ mỉ, Tiểu Yêu đã xóa hết những cái tên mà nàng lưu ý trước đó, chỉ còn lại một mình “Tương Liễu”.

Tiểu Yêu trằn trọc đêm ngày, chốc chốc nàng lại viết hai chữ Tương Liễu lên bàn, xuống nền đất, rồi ngơ ngẩn ngồi nhìn.

Thực ra, những gì cần phân tích nàng đều đã phân tích cả, hiện chỉ còn một câu hỏi quẩn quanh trong đầu nàng: Có phải chính ngươi đã gây ra chuyện đó?

Miêu Phủ rất lo cho Tiểu Yêu, nàng không biết Tiểu Yêu đang làm gì. Có lúc tiểu thư buồn tủi, hoang mang giống hệt một đứa trẻ bị bỏ rơi. Có lúc nàng sắc lạnh như thanh kiếm vừa ra lò, đang chờ để đâm vào người nào đó. Nếu là lúc khác, Bệ hạ chắc chắn sẽ phát hiện ra sự bất thường ở Tiểu Yêu. Nhưng Bệ hạ đang quay cuồng giải quyết hậu sự cho tướng quân Phong Long, nên mỗi lần ngài ghé thăm, vẻ mặt ngài rất đỗi mệt mỏi, ngài chỉ ngồi một lát rồi đi. Những lần ngài lưu lại lâu hơn đều là để bàn việc với Hoàng Đế Bệ hạ.

Tiêu Tiêu vẫn thường xuyên đến hỏi thăm tình hình của Tiểu Yêu, nhưng Miêu Phủ không dám nói, cũng không thể nói.

Nàng chỉ có một chủ nhân duy nhất là Tiểu Yêu, không được sự cho phép của Tiểu Yêu, nàng nói ra bất cứ lời nào cũng đều là phản bội Tiểu Yêu. Miêu Phủ đành báo cáo rằng mọi việc vẫn ổn.

Tiểu Yêu ngồi nghiêng trên giường, ngón tay nàng liên tục viết chữ Tương Liễu trong vô thức.

Miêu Phủ không cầm lòng nổi, bèn hỏi:

- Tiểu thư ngày nào cũng viết cái tên đó, thỉnh thoảng còn lặp đi lặp lại điệp khúc: “là ngươi, không phải ngươi”, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

- Ta đang suy nghĩ xem có phải chính y gây ra chuyện đó. Nếu đúng là y, ta phải làm cách nào tìm ra chứng cứ?

Cuối cùng Miêu Phủ đã hiểu điệp khúc ấy có nghĩa gì. Nàng hỏi:

- Vậy nếu không phải y thì sao?

- Nếu không phải y, thì sẽ là một kẻ rất có quyền thế khác. Nhưng điều đó là không thể, vì ta đã điều tra tất cả bọn họ. Không lẽ ta để lọt kẻ nào đó?

Tiểu Yêu rất đỗi bực mình, nàng vò đầu bứt tai.

Miêu Phủ vội giữ tay nàng lại:

- Tiểu thư, tiểu thư!

Tiểu Yêu chán nản nằm xuống thì thấy Tai Trái đứng sau lưng Miêu Phủ. Không biết hắn vào phòng từ khi nào, hắn nhìn nàng chăm chú, đôi con ngươi đen láy, giống hệt cặp mắt của loài dã thú lạnh lùng, giảo hoạt.

Tiểu Yêu hỏi:

- Cậu muốn nói gì?

Tai Trái đáp:

- Không phải Tương Liễu đâu! Cô đã bỏ qua một người nắm trong tay quyền lực rất lớn.

- Làm gì có chuyện đó! Tiểu Yêu không tin, nàng chớp chớp mắt:

- Ai?

- Bệ hạ.

Tiểu Yêu bật dậy, trỏ mặt Tai Trái:

- Cậu… cậu… nói bậy bạ gì thế?

Tai Trái tỏ ra hết sức băn khoăn:

- Tôi nói sai gì sao? Bệ hạ không có quyền lực gì à? Nếu vậy thì có lẽ là tôi đã hiểu sai về quyền thế.

Điệu bộ của Tai Trái khiến Tiểu Yêu không có cách nào giận hắn. Nàng kiên nhẫn giảng giải để hắn hiểu:

- Bệ hạ là người rất có quyền thế, có thể nói là người có quyền thế lớn nhất thiên hạ. Nhưng cậu biết rõ tôi đang điều tra chuyện gì kia mà. Bệ hạ và…

Tiểu Yêu liếc Miêu Phủ, Miêu Phủ lập tức bịt tai lại, lẩn đi chỗ khác. Tiểu Yêu tiếp tục:

- Bệ hạ và Cảnh không có bất cứ ân oán gì, cũng không có mâu thuẫn về lợi ích.

Tai Trái bình thản nói:

- Họ có ân oán.

Tiểu Yêu cười:

- Cậu hiểu họ hơn tôi chắc? Cậu có hiểu thế nào là ân oán không hả?

- Tôi hiểu. Đó là tranh giành hang động tốt hơn, lãnh địa lớn hơn, nhiều con mồi hơn.

- Thôi được, đúng là rất giống kiểu tranh giành đó của loài dã thú. Vậy theo cậu, Bệ hạ tranh giành thứ gì với Cảnh?

- Mỗi độ xuân về, ngoài việc tranh giành hang động, lãnh địa, con mồi, dã thú còn tranh nhau thứ khác. Nếu các con đực cùng ưng ý một con cái, chúng sẽ quyết đấu, càng những con đực to khỏe, chúng đấu càng hăng.

Một lúc sau Tiểu Yêu mới hiểu ra ý tứ trong câu nói của Tai Trái, nàng nổi giận:

- Cậu… cậu…

- Bệ hạ và Cảnh đều yêu thích cô, nếu không ai trong số họ chịu từ bỏ, thì sẽ xảy ra quyết đấu.

Tiểu Yêu ra sức đập tay xuống giường:

- Nói năng xằng bậy! Ra ngoài!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện