Chương 10: Cưỡng Hôn
An Nhược vẫn như trước, ngồi ở ghế lái phụ. Sau khi thắt dây an toàn, cô liền tựa người vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn mui xe, thở dài một cái thật thoải mái.
Lục Mặc Hiên cắm chìa khóa xe vào ổ khóa, chiếc xe nhẹ nhàng rung lên một cái bắt đầu chuyển động.
Lục Mặc Hiên liếc nhìn bộ dáng mệt mỏi của An Nhược lúc này, lại nhớ đến một màn vừa rồi.
Bạn học cô bị bạn trai phản bội, An Nhược lại không quản mệt mỏi đêm khuya chạy đến tòa Thị Chính chỉ vì muốn xả giận giúp người bạn kia. Hành động này của An Nhược rất giống các chiến sĩ trong liên đội, bản thân mình chịu khổ cũng không sao, nhưng tuyệt đối không để cho anh em phải chịu ấm ức.
Lục Mặc Hiên không lên tiếng quấy rầy An Nhược, hai tay nắm lấy vô lăng vững vàng lái xe.
An Nhược quay đầu nhìn Lục Mặc Hiên, từ từ nói, "Có phải chỉ có đàn ông mới hiểu được suy nghĩ của đàn ông không? Bạn em đã vì Lý Thành Minh mà phải trả giá rất nhiều. Lý Thành Minh kia tuy làm bảo vệ ở tòa Thị Chính, nhưng một tháng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Sau khi tốt nghiệp, hàng tháng, bạn học của em vẫn phải đưa tiền cho Lý Thành Minh. Lý Thành Minh thì tốt rồi, từ đầu đến cuối chính là một tên khốn nạn. Sao hắn không lấy gương ra mà soi xem hắn là ai, còn dám ở bên ngoài câu tam đáp tứ!"
An Nhược càng nói càng tức, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.
Lục Mặc Hiên nhìn An Nhược ngồi bên cạnh như một con mèo hoang nhỏ đang giương nanh múa vuốt, chắc chắn cô không biết bộ dáng này của cô có bao nhiêu. . . buồn cười lại . . . có bấy nhiêu đáng yêu.
Lục Mặc Hiên không ngăn cản An Nhược phát tiết tất cả những nỗi bực dọc trong lòng ra ngoài. Đợi cho An Nhược nói xong, bình tĩnh trở lại, Lục Mặc Hiên mới trầm ổn mở miệng, "Có đôi khi đàn ông cũng không hiểu bản thân họ đang nghĩ cái gì. Hơn nữa, anh lại thấy em nên khuyên bạn học em nghĩ theo một chiều hướng khác."
Lục Mặc Hiên nói tới đây thì ngừng lại, quay sang liếc nhìn An Nhược một cái.
An Nhược khoanh hai tay trước ngực, thần sắc mười phần nghiêm túc. "Thượng tá Hiên suy nghĩ sâu rộng, An nhược xin rửa tai lắng nghe."
Mèo hoang nhỏ đột nhiên trở nên rất dịu dàng, đâu giống với cô gái đã nguyền rủa người khác không có "tiểu kê kê".
Khóe miệng Lục Mặc Hiên khẽ cong lên, sau đó, trầm thấp nói, "Đối với loại tính nết này của Lý Thành Minh, nếu bạn em ở chung với anh ta càng lâu thì sẽ bị tổn thương càng nhiều mà thôi. Đôi khi, giải quyết loại sự việc này một cách nhanh chóng có thể sẽ rất đau, nhưng là, một lần nhổ cho hết gai nhọn trong lòng. Xét về lâu về dài, chuyện này chỉ có lợi chứ không hề hại."
An Nhược nghe xong, đột nhiên nở nụ cười. Tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn ở trong xe.
"Thượng tá Hiên, lời nói vừa rồi của anh đã thể hiện được ưu điểm của anh mà cũng lộ ra khuyết điểm."
Ánh trăng ngoài cửa xe như trêu chọc tản mát chiếu lên khuôn mặt Lục Mặc Hiên. Toàn thân anh toát lên một loại khí phách bất phàm lại nhu hòa. Chính vì vậy, An Nhược mới liều lĩnh nói chuyện với Lục Mặc Hiên một cách thân mật như thế.
Lục Mặc Hiên nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. An Nhược chính là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với anh. Lục Mặc Hiên không thể phủ nhận, tâm tình bây giờ của anh rất tốt.
Ngón tay thon dài của anh nhịp nhàng gõ vào vô lăng, khẽ mỉm cười đáp lời, "Vậy em nói xem, lời nói vừa rồi của anh đã lộ ra ưu nhược điểm gì?"
An Nhược búng ngón tay một cái, chiếc cằm cao ngạo hếch lên như một chú chim Khổng tước, "Ưu điểm của anh cũng chính là khuyết điểm, đó chính là quá lý trí. Người lý trí có thể hoạch định cuộc sống của bản thân vô cùng rõ ràng. Nhưng, lý trí quá mức sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn chán tẻ nhạt. Đôi khi, con người bị tình cảm chi phối cũng không hẳn là chuyện gì xấu. Bạn em tuy đã phải chịu tổn thương rất lớn, nhưng ít ra, điều đó cũng đã khiến cho cô ấy hiểu rằng, chỉ có những người phụ nữ ngu xuẩn mới đi tin vào đàn ông."
An Nhược vừa dứt lời, xe đột nhiên dừng lại. An Nhược nghiêng đầu nhìn Lục Mặc Hiên một cách khó hiểu. Cũng không hiểu vì sao, hai người vừa rồi còn nói chuyện rất thoải mái, bỗng chốc lại trở nên vô cùng căng thẳng.
Đèn pha đã bị tắt, Lục Mặc Hiên lại quay lưng về phía đèn đường nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh bây giờ.
An Nhược mấp máy môi. Phải chăng lời vừa rồi của cô rất quá đáng? Cô nói như vậy chẳng phải là đang nói cuộc sống của Lục Mặc Hiên rất buồn tẻ hay sao?
Lục Mặc Hiên là ai chứ! Anh là thượng tá, đồng thời là một người đàn ông được người ta kính nể. Đến ngay cả Thị trưởng Phan nhìn thấy anh cũng phải mười phần cung kính đối đãi như khách quý. Vậy thì hành động vừa rồi của cô chẳng phải đã nhổ răng trong miệng hổ già hay sao.
Lúc này An Nhược đang tưởng tượng Lục Mặc Hiên là một con hổ già, nhưng cô đâu có biết, Lục Mặc Hiên so với hổ già, báo con hay sư tử còn hung mãnh hơn. Điểm này, An Nhược sau này "tự mình thử nghiệm" mới thấu hiểu một cách triệt để nhất.
Lục Mặc Hiên quay lưng về phía ngọn đèn, còn An Nhược lại ngồi đối diện với ngọn đèn. Cho nên, Lục Mặc Hiên nhìn thấy rất rõ ràng biểu tình trên mặt An Nhược.
Lục Mặc Hiên nhìn vẻ mặt hồi hộp mất tự nhiên của An Nhược, lại nhìn đôi môi mọng đỏ đang mấp máy của cô. Ánh mắt của anh bất giác sâu thêm vài phần.
Bỗng nhiên, Lục Mặc Hiên khẽ động người, hai ban tay dùng lực tì lên thành ghế nơi An Nhược ngồi.
An Nhược cảm thấy khoảng cách giữa cô và Lục Mặc Hiên rất gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phảng phất bên tai cô. An Nhược cứ như vậy bị Lục Mặc Hiên nhốt chặt, tư thế này khiến cho cô vô cùng quẫn bách, hai tay muốn đẩy anh ra, muốn anh tự trọng một chút.
Ai biết, cánh môi mang theo hơi thở của một người đàn ông thành thục bỗng chốc rơi xuống đôi môi căng mọng của cô.
An Nhược sợ hãi, cô và Lục Mặc Hiên mới quen biết nhau chưa đến 1 ngày, đây cũng chính là nụ hôn đầu của cô!
An Nhược chưa bao giờ nghĩ tới, nụ hôn đầu của cô lại trao cho một người đàn ông không hề quen biết! Cô và Lục Mặc Hiên mới gặp mặt nhau hai lần, nhưng hai lần gặp đó là cực kỳ ngoài ý muốn, cực kỳ hoa lệ.
Lục Mặc Hiên nghiêng người thêm chút nữa, hai tay nâng khuôn mặt thon dài của An Nhược lên, tỉ mỉ thưởng thức cánh môi tinh tế của cô, sau đó dùng lực một cái, cạy mở hai cánh môi An Nhược ra. Chỉ trong chốc lát lưỡi của anh đã thăm dò vào nơi tràn ngập mùi hương phụ nữ của cô.
Thân thể An Nhược run lên mãnh liệt. Sau đó cô liền nhắm chặt hai mắt lại, nhân lúc Lục Mặc Hiên còn đang say mê, hai tay hung hăng đẩy ngã anh.
Động tác của Lục Mặc Hiên dừng lại, cuối cùng thu người cách thân thể An Nhược xa một chút, giống như không có chuyện gì ngồi lại chỗ cũ. Cùi chỏ tay trái để trên vô lăng, tay phải vuốt mặt một cái.
"Cùng lắm cũng chỉ nói mấy câu thôi, vậy mà em lại có thể dễ dàng phán xét tôi là người sống lý trí. An Nhược, đàn ông có đôi khi cũng không hiểu họ đang nghĩ gì." Cánh môi mỏng của Lục Mặc Hiên khẽ động.
An Nhược giơ tay hung hăng lấy tay áo lau miệng ba lần. Động tác này của cô khiến cho Lục Mặc Hiên nhíu mày. Cô bài xích nụ hôn của anh đến vậy sao?
"Khốn kiếp! Cho đến bây giờ tôi còn chưa từng hôn một người đàn ông nào! Anh,cái tên khốn kiếp này!" An Nhược giơ ngón tay chỉ vào Lục Mặc Hiên hét lớn.
Sau khi nghe An Nhược phẫn hận nói một câu như vậy, khuôn mặt nhăn nhó của Lục Mặc Hiên bỗng chốc buông lỏng.
Anh là người đầu tiên hôn cô! Phát hiện này khiến cho tâm tình của Lục Mặc Hiên càng trở nên tốt hơn.
An Nhược nhìn khóe miệng cong lên của Lục Mặc Hiên, trong lòng mắng to không thôi, Anh trai quân nhân không phải đều rất chính trực, đều rất quân tử hay sao?!