Màu nước

1

Buổi chớm tối một ngày cuối hè, cây cầu bắc qua kênh Shibaura đu đưa trong gió. Cả hai bên dòng kênh, các tòa nhà mới cũ chen vai thích cánh theo những hàng lối lộn xộn, và những cơn gió mạnh lùa vào khoảng không giữa chúng. Từ giữa cầu nhìn về phía Nam, tòa nhà thứ ba cáu đen những thứ trông như những vệt bồ hóng ở phía sau và tường bên. Khó nói được những vệt đen đó là bụi bẩn tích tụ sau nhiều năm dài hay là một thiết kế nhân tạo nữa.

Đến tận mùa hè hai năm trước, từng có một vũ trường tên là Mephisto trên tầng ba, bốn và năm của tòa nhà. Mỗi tầng lại có một lối vào riêng, và tùy tâm trạng khách có thể tự chọn vào vũ trường theo lối nào. Tầng càng cao, nhạc, trang phục và thiết kế nội thất càng cực đoan. Vũ công ở tầng năm hầu hết là những phụ nữ gần như khỏa thân, trên mình chỉ có bộ đồ da đen ngắn cũn cỡn gợi dục. Không thể gia nhập nhóm cuồng khích đó, nên hầu hết đàn ông tự hài lòng với việc ở cạnh đó mà ngắm họ.

Hồi đó, trong khu này, bạn không cần phải đi quá xa trước khi bắt gặp những phụ nữ bó chịt mình trong kiểu thời trang hành xác gợi dục đó. Họ thường đi dạo phố trong những bộ đồ mặc khi nhảy. Khi phải bắt tàu điện, họ mới khoán thêm áo khoác hoặc áo choàng không tay để che phần da thịt bị lộ.

Những phụ nữ mặc các loại y phục mà về lượng vải khoogn hơn gì đồ lót đã biến mất cùng cú vỡ toác của nền kinh tế bong bóng Nhật. Tất cả bọn họ biến đi đâu ư? Ít nhất cũng biết được tung tích của một người trong số đó. Tên cô ta là Noriko Kikuchi, cô đã trôi dạt trở lại khu vực này. Kinh nghiệm từ những ngày nhảy nhót điên cuồng tại vũ trường Mephisto đã dạy cô niềm vui khi tự bộc lộ bản thân. Bởi thế cô trở thành nữ diễn viên trong đoàn kịch nhỏ và dưới vỏ bọc đó cô trở lại tòa nhà từng một thời làm mưa làm gió.

Tokyo là nhà của vô số đoàn kịch nhỏ. Dù vẫn được ước tính là khoảng ba trăm nghìn, nhưng thực tế việc xác định con số chính xác gần như bất khả. Nhiều nhóm tập hợp rồi giải tán sau chỉ một vở diễn, kết quả là mỗi lần tính toán lại nổi lên một con số tổng cộng hoàn toàn khác.

Nhiều trong số những đoàn nhỏ này chỉ là một nhóm các cá nhận đồng chí hướng thỉnh thoảng tụ tập biễu diễn trước một lượng khán giả ít ỏi chưa tới ba trăm người mỗi vở diễn. Nhưng đôi khi cũng có nhóm được diễn ở những nơi danh giá như Nhà hát Kinokuniya và Nhà hát Honda. Mục tiêu tạm thời của những người tham gia các nhóm này là được diễn ở những nhà hát nổi tiếng như thế.

Đoàn kịch Norioko đang làm việc có vẻ cũng bám lấy việc đạt được mục tiêu ấy. Với cái tên Kairin Maru nghe như tên tàu đánh cá, đoàn đang trên đà phát triển, đã thu hút được tới một nghìn năm trăm khán giả đến xem vở diễn gần đây nhất. Họ tin rằng thu hút được hai nghìn khán giả trong buổi diễn tới sẽ là tấm vé đưa họ đến Nhà hát Kinokuniya. Tất cả các thành viên của đoàn đều gửi gắm mọi hy vọng cho Giám đốc điều hành Kanzo Kiyohara, người đàn ông có sinh lực của một siêu nhân. Nếu đoàn xoay xở làm lớn hơn thì sẽ có thể gây được chú ý với giới truyền thông đại chúng, khiến cơ hội mà các diễn viên hằng mong ngóng càng trở nên gần tầm với hơn. Tương lại của các thành viên đoàn kịch bởi thể nằm trong lòng bàn tay tài giỏi của Kiyohara.

Sân khấu mà Kiyohara chọn để diễn vở tiếp theo chính là tòa nhà nằm giữa kênh Shibaura và đường cao tốc Metropolitan Số 1 – tòa nhà đến tận năm kia vẫn là nơi tọa lạc của vũ trường Mephisto. Âm thanh, ánh sáng và các thiết bị khác đều bị bỏ lại, biến nó thành địa điểm không phải hoàn toàn không phù hợp cho một sân khấu. Sau khi vũ trường bị phá sản, người ta đã gây áp lực với chủ tòa nhà buộc ông thậm chí phải cho thuê cả cơ ngơi đó làm chỗ tổ chức các sự kiện cộng đồng địa phương. Nó chưa từng là địa điểm tổ chức thứ gì như một vở kịch quy mô. Quyết định đưa lên sâu khấu vở kịch đặc biệt đó hẳn cũng có kha khá rủi ro; một số thành viên chủ chốt của đoàn đã bóng gió tỏ ý phản đối lựa chọn này. Nhưng nghi ngại của họ đã biến thành lòng nhiệt thành hăm hở khi nhìn thấy kịch bản. Họ đánh giá cao kết cấu đa tầng của vở diễn, cách cấu trúc tòa nhà được sử dụng làm bối cảnh để gây các hiệu ứng ấn tượng. Khi mọi người trong đoàn đã đồng thuận, dù khi khởi sự có khó khăn đến đâu thì đó vẫn là một thử thách xứng đáng được đón lấy.

Kiyohara luôn khẳng định mình khác biệt bằng những hướng đi mới lạ và độc đáo. Anh tin rằng bối cảnh cho một vở kịch nên được thay đổi theo tình trạng nhà hát, và các buổi diễn cũng vậy. Diễn xuất của bất cứ đoàn kịch nào cũng có khả năng trở nên đơn điệu sau chừng chục buổi diễn. Điều khiến các suất diễn của Kairin Maru khác việt là đoàn đã cố tránh được cạm bẫy này. Được như vậy chủ yếu là nhờ Kiyohara không ngừng theo đuổi sự mới mẻ. Nhưng nghiệp diễn luôn đầy may rủi, trước đêm diên chẳng thể đoán mọi việc diễn ra như thế nào. Khi buổi diễn mở màn ngày một tới gần, Kiyohar và các thành viên đoàn vừa tràn đầy mong đợi vừa chan chứa lo âu. Nếu mọi thứ diễn ra theo kế hoạch, con đường tới nhà hát Kinokuniya sẽ thênh thang mời họ dạo bước. Ngược lại, nếu buổi diễn hỏng bét, mục tiêu chung của họ khả năng sẽ tiếp tục nằm đó trêu ngươi ngoài tầm tay khá lâu nữa.

2

Tầng ba tòa nhà gần như song song với đường cao tốc Metropolitan. Mỗi lần xe tải chạy qua, tòa nhà lại rung lên bần bật. Tiếng ồn của xe cộ xuyên hẳn qua tường và khán giả sẽ nghe thấy, nhưng không đủ để khiến họ xao nhãng khỏi buổi diễn.

Là đạo diễn, Kiyohara luôn ngồi giữa khán giả, chăm chú quan sát sâu khấu từ góc độ của họ. Ngay sau khi hạ màn, anh sẽ thẳng thừng chỉ ra cho các diễn viên mọi sai sót mình đã nhận thấy trong vở diễn. Các diễn viên bị khiển trách sẽ phải suy nghĩ lại vai diễn của mình vào ngày hôm sau. Vì thế, ngay sau đêm diễn đầu tiên, các vở của họ đã có thay đổi và tiếp tục thay đổi đến tận đêm cuối cùng. Một vở kịch được trau chuốt đến hoàn hảo trong vòng hai tháng diễn tập bị đảo ngược hoàn toàn ngay sau đêm diễn đầu tiên là chuyện thường. Đó là thói quen của Kiyohara: sử dụng phản hồi của khán giả để gọt giũa lại các vở diễn.

Khi nhanh chóng quét mắt qua các khán giả đến xem buổi diễn đầu tiên, anh nhận ra không còn một chỗ trống trong phòng. Mặt sàn một thời từng được dùng làm sàn nhảy này phẳng, và phải chồng ván lên tạo thành bậc để làm chỗ ngồi, việc này cực kỳ tốn công. Tuy nhiên nỗ lực đó đã được đền đáp, hơn cả được đền đáp, khin khán giả ngồi kín chỗ. Nếu khán giản vẫn đổ đến như đêm mở màn này, đoàn sẽ dễ dàng vượt quá mục tiêu hai nghin khán giả cho mười lăm suất diễn đã lên lịch. Kiyohara rời mắt khỏi sân khấu và thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại reo trên sân khấu. Nhân vật cô gái cho Noriko Kikuchi thủ vai bước đến để trả lời.

Cô đang mặc bộ đồ chạy, quanh đầu quấn khăn, kiển ăn mặc mà hồi còn hay lui tới vũ trường cô sẽ không đời nào chấp nhận. Trươc khi bàn tay đã chìa ra của cô nhấc được ống nghe lên, cô nghe thấy một giọng đàn ông sau lưng và chợt quay lại. Ngay giây phút đó, Kiyohara nhận thấy một điều chắc chắn không hề có khi diễn tập: Noriko và nam diễn viên phía sau cô có vẻ mất tập trung. Noriko đưa tay lên má, và liếc mắt lên nhìn vào một điểm nào đó phía trên trần nhà. Kiyohara, choáng váng, gần như đưng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Nước đang rỏ xuống từ trần nhà. Từng giọt nước đang rỏ xuống, làm ướt má Noriko. Chính sự cố này đã khiến các diễn viên mất tập trung vào vai diễn.

Yuichi Kamiya trong buồng hiệu ứng âm thanh đang bực muốn xịt khói. Vì đưa ra quan điểm khác với Kiyohara, anh đã bị thay thế vào phút chót. Anh vẫn bất mãn vì bị loại ra bộ phận không biểu diễn của đoàn. Ngoài mặt, anh tình nguyện rút khỏi vai diễn và vai đó được giao cho một diễn viên trẻ hiện đang làm dự bị cho anh. Nhưng đó chỉ là câu chuyện được viện ra để che đậy việc anh bị gạt bỏ. Mọi người trong đoàn đều biết sự thật. Đơn giản Kamiya là người cuối cùng chống lại Kiyohara, vị giám đốc điều hành – đạo diễn độc đoán, mà chống lại giám đốc tức là mất vai.

Phải diễn tập hai tháng trời rõng rã, trau chuốt vai diễn chỉ để chứng kiến nỗ lực đó bị vứt bỏ là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với một diễn viên. Một khi bị loại ra khỏi bộ phận không biểu diễn, anh sẽ vẫn được trả lương mà không còn lo lắng về định mức vé bán, tuy chỉ ba cọc ba đồng. Tự an ủi rằng mất vai thì ít nhất trình trạng tài chính của anh cũng khá khẩm hơn, Kamiya cố gắng thỏa hiệp với cú sốc này. Nhưng giờ, trong buồng hiệu ứng âm thanh, anh chán ngấy đến tận cổ cứ phải ngồi với những việc vặt vãnh của trợ lý phối tiếng.

Kamiya thờ ơ nhìn ra khỏi căn buồng cao bên trên phía sau chỗ ngồi của khán giả đó. Được đặt cao hơn xung quanh, buồng này nhìn rõ toàn cảnh cả sân khấu và khán giả. Vì thế anh có thể trông thấy lưng của Kiyohara khi anh ta ngồi giữa đám khán giả. Cao hơn mét tám với cung ngực nở nang của một đo vật, Kiyohara để tóc dài, tẩy màu, buộc lại sau gáy. Thậm chí trong ánh sáng mờ mờ của sâu khấu, Kamiya vẫn có thể nhận ra Kiyohara ngay lập tức. Khi nhìn xuống người đó, anh mắt của Kamiya bát đầu phát ra tia nhìn căm ghét – căm ghét kẻ đã tướcđi vai diễn của mình, kẻ đã xé tan lòng tự trong của anh. Nhưng Kamiya lại không thể thoát khỏi sức ảnh hưởng của kẻ đó.

Những gì Kamiya cảm thấy về Kiyohara là một phức cảm kép tạo nên từ lòng căm ghét và sự kính nể. Giá như có thể phủ nhận tài năng đạo diễn của Kiyohara, anh đã bỏ đoàn lâu rồi. Thái độ độc đoán và vô tình của Kiyohara còn hơn cả quá quắt. Kamiya còn ở lại đây vì tay đạo diễn ấy sở hữu một tài năng không thể chối bỏ.

Anh chàng diễn viên thất sủng này gia nhập đoàn Kairin Maru năm năm trước, sau khi nó được thành lập không lâu. Tất cả các thành viên hiện tại đều công nhận anh là rường cột của đoàn. Nếu anh bỏ đoàn và gia nhập một nhóm kịch khác, anh sẽ phải bắt đầu tất cả lại từ số không với vai trò một diễn viên diễn tập sự hạng bét. Sự ngần ngại không muốn đi của anh thậm chí còn lớn hơn khi giờ đây Kairin Maru chỉ còn cách buổi diễn đầu tiên của đoàn ở Nhà hát Kinokuniya một bước nữa. Kiyohara có thể quát mắng anh và tước vài diễn của anh, nhuwg Kamiya chẳng làm được gì hơn ngoài tươi cười chịu đựng điều đó cũng như bất kỳ điều gì khác cản đường anh. Nhưng như thế cũng chẳng giúp kiềm chế sự oán giận mỗi giờ một chồng chất trong anh thêm chút nào.

Đáp lại chỉ dẫn của kỹ thuật viên âm thanh ngồi bên cạnh, Kamiya bấm một công tắc phía trước mình. Điện thoại trên sân khấu bắt đầu reo. Phản ứng trước tiếng reo, Noriko dừng việc đang làm và ra nghe máy. Cô đã thể hiện thành công cảm xúc lẫn lộn lo lắng và hy vọng của nhận vật mình diễn qua nét mặt mặt và cử chỉ của mình. Kamiya vị mê hoặc bởi thần thái tinh tế trong từng động tác của cô. Cô là một cô gái nhỏ nhắn với nước da trắng xanh và những đường nét khêu gợi. Bộ đồ chạy cô đang mặc đã giấu đi các đường cong trên cơ thể, nhưng trước đây cô từng diễn những vai đòi hỏi phải cởi bỏ phục trang ngay trên sân khấu và phô bày dáng người cân đối tuyệt đẹp.

Kamiya chưa bao giờ tưởng tượng rằng Noriko có thể tiến bộ thành một nữ diễn viên thành công như thế, dù anh đóng vai trò quan trọng trong việc đưa cô vào Kairin Maru. Đã từng gặp cô ở vũ trường Mephisto, anh là người giới thiệu cố với Kiyohara. Khi Mephisto đóng cửa, Noriko nhận thấy mình chẳng còn chỗ nào để diễn và Kamiya, nhận ra tình cảnh khó khăn của cô, đã thân mật gợi ý với cô rằng có thể cô sẽ thích đoàn kịch của mình. Lời mời ấy thực sự không hơn một dòng đề nghị hẹn hò gửi cho bất cứ cô gái nào mà anh thấy thích. Anh không hề tưởng tượng được rằng sau đó chỉ trong vòng hai năm cô đã trở thành nữ diễn viên chính quan trọng nhất đoàn. Giờ anh nghĩ đến cô với những cảm xúc trái ngược, vì cô biết được giá trị của mình và khẳng định vai trò của mình trong đoàn lớn đến mức che khuất cả anh. Đã từng có lúc Kamiya nghĩ một cách nghiêm túc rằng mình yêu Noriko. Anh chỉ phanh lại khi nhận ra Kiyohara và Noriko gắn bó với nhau nhiều hơn một mối quan hệ trong sáng.

Kiyohara không khách quan trong việc đối xử với các thành viên đoàn. Một số người có thể diễn tồi tệ mà chẳng bị chỉ trích gì, trong khi số khác lại bị quát mắng sau những buổi diễn không chê vào đâu được. Kiyohara có luật riêng của mình, và không ai khác có thể hiểu được những nét độc đáo anh chỉ ra và các tiêu chí anh áp dụng. Rõ ràng đó không đơn giản là vấn đề thích – ghét. Nhưng Noriko thì đặc biệt. Suốt thời gian diễn tập, anh đối xử với Noriko như một người đặc biệt. Nói vậy không phải là anh dễ dãi với cô. Anh hung dữ một cách khủng khiếp.

Dù miệng lưỡi chỉ trích của anh không trừ một ai, anh chưa bao giờ có hành vi bạo lực về mặt thể chất với bất cứ thành viên nào trong đoàn. Tuy nhiên, đã có những lần anh coi Noriko là mục tiêu chi những con bột phát bạo lực kinh khủng nhất khi quát vào mặt cô:

“Ôi đồ chó đẻ, cô làm cái quái gì vậy? Cô không phải diễn viên và mãn kiếp cũng không thành diễn viên được! Nghỉ đi để bớt cho nghề này hàng đống tai họa! Diễn thế mà cũng diễn, trời ơi là trời! Tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa đây? Lột truồng, đồ điếm, cô chỉ giỏi mỗi việc ấy thôi! Quên cái tôi của cô đi, vai này không có đất cho nó đâu!”

Không hài lòng khi mới xả được ngần ấy lời chửi rủa, anh lao đến chỗ cô đứng, đá chân cô khuỵu xuống và tát vào mặt cô. Cô ngã xuống sàn, quệt một hoặc hai giọt nước mắt lặng lẽ, nhưng không bao giờ khóc ra tiếng. Nhìn tay đạo diễn với ánh mắt quả quyết, cô diễn lại cảnh đó, thay đổi sắc thái, và anh lại gào lên rằng như thế vẫn không được và lại đánh cô ngã… Cách đối xử ấy thôi bạo đến mức người đứng cạnh nhìn cũng thấy đau đớn. Kamiya vốn chậm hiểu chuyện, nhưng rồi đến anh cũng bắt đầu hiểu ra bản chất mối quan hệ đó sau khi thấy họ tiếp tục như vậy trong sáu tháng. Không có cách nào để họ tiếp tục như thế trừ phi họ được ràng buộc bởi sợi dây nhục dục và sự gắn bó mạnh mẽ làm từ lòng tin. Bạo lực ràng buộc hai người đó là dấu hiệu sức mạnh của sự hợp nhất cả thể xác lẫn tinh thần.

Còn có bằng chứng rõ ràng hơn. Khi buổi diễn tập kết thúc, tất cả giận duex giữa họ đều biến mất và họ lại say mê trò chuyện, một hình anh chính xác của bình yên và hòa hợp. Cô gái chỉ một lát trước thôi còn là nạn nhân của những cái tát và những cú đá của Kiyohara giờ lại đang cười nghiêng ngả, những tiếng cười đầy cảm xúc, trước nhận xét của anh và chăm chút lắng nghe từng lời anh thốt ra về lý thuyết nghệ thuật biểu diễn của anh. Ai cũng biết họ là thế nào với nhau, hiểu ngầm là như thế. Các thành viên trong đoàn không ai buôn chuyện về Kiyohara và Noriko vì họ hiểu và chấp nhận mối quan hệ kỳ lạ đó.

Kiyohara đã rèn giũa Noriko cho đêm diễn đầu tiên ấy, và giờ cô đang cho khán giả thấy kết quả. Việc nét mặt của Noriko đóng băng lại trong khoảnh khắc đó cũng không qua nổi mắt Kamiya. Từ vị trí trên cao của buồng hiệu ứng âm thanh không thể nhìn thấy trần nhà thẳng trên sân khấu. Dù thế, cử chỉ của Noriko cho Kamiya biết chuyện gì đang diễn ra. Anh biết rằng nước đang rỏ từ trần nhà xuống và vài giọt đã rớt xuống má cô.

3

Kamiya ngay lập tức bắt gặp thân hình vạm vỡ của Kiyohara khi tay đạo diễn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Kiyohara lén liếc mắt về phía buồng hiệu ứng âm thanh phía sau lưng. Bất chấp khoảng cách, mắt Makiya gặp nhau qua lớp kính ngăn. Trong khi khán giả không để ý, Kiyohara cố gắng khéo léo ra hiệu bằng tay và nét mặt với Kamiya rằng có gì đó không ổn trên trần sân khấu hoặc quanh đó. Đã chú ý đến vấn đề từ trước, Kamiya ngay lập tức hiểu ra điều Kiyohara đang cố nói và chỉ tay lên trần. Thấy cử chỉ của Kamiya, Kiyohara gật đầu cái rụp rồi chầm chậm quay mặt lại hướng lên sân khấu, trông vẫn rất bực mình. Kamiya tự tin rằng anh đã hiểu chính xác cử chỉ của Kiyohara nói gì.

Vì buồng hiệu ứng âm thanh là nơi gần nhất với sàn tầng trên, Kamiya sẽ là lựa chọn hiển nhiên cho việc xử lý chỗ rò rỉ nước ở chỗ trần giữa sân khấu. “Lên tầng trên, tìm chỗ rò, và xử lý nó.” – đó hẳn là ý nghĩa trò chơi đố chữ của Kiyohara.

Đây không phải là lúc để thất bại. Mọi thành viên của một đoàn kịch nhỏ, diễn viên hay không cũng thế, đều phải luôn sẵn sàng nhận nhiệm vụ trông nom ánh sáng và sân khấu. Kamiya nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Sự nguy hiểm của chuyện có nước ở những chỗ như thế không thể coi nhẹ. Dây điện của các đèn, dù khán giả không nhìn thấy, đang chạy khắp sân khấu. Chỉ cần một mối mối bị ướt, mọi thiết bị trong mạch điện đó sẽ bị chập. Thậm chí họ có thể xúi quẩy đến mức khiến cả sân khấu ngập trong bóng tối, hủy hoại toàn bộ vỡ diễn.

Kamiya nhanh chong ròi khỏi buồng hiệu ứng âm thanh, để rồi khi ra khỏi cửa bỗng đứng chết trân. Anh không biết lên tầng trên bằng cách nào. Hai hôm trước họ đã vào tòa nhà để chuẩn bị sân khấu, dựng chỗ ngồi cho khán giả, và đi dây ánh sáng, âm thanh. Kamiya cũng có tham gia giúp đỡ tất cả các việc đó, nhưng chưa bao giờ anh phải lên tầng trên cả. Anh thậm chí còn không thấy cả lối lên. Cánh cửa gần nhất dẫn ra bên ngoài tòa nhà, với một lối đi dẫn đến cầu thang thoát hiểm. Kamiya mở cánh cửa sắt nặng nề và đánh liều đi ra ngoài đến một chiếu nghỉ cầu thang bộ. Lúc mở cửa ra, anh cảm thấy luồng gió mạnh sinh ra từ những chiếc xe tải phóng trên đường cao tốc Metropolitan gần đó. Cứ như một chiều không gian khác vậy. Xe cộ trên đường cao tốc lúc sau tám giờ tối một chút có thể chậm lại thành một đám kẹt cứng trong một lát rồi lại trở lại nhịp độ cao như cũ chỉ vài giây sau. Kamiya kinh ngạc khi thấy dòng ánh sáng đèn pha chảy qua mình ở khoảng cách gần đến thế. Cứ như anh có thể vươn người ra và thật sự chạm vào dòng xe cộ đó được vậy. Cứ như anh lại được đắm chìm trong chiều không gian xa lạ đó, chiều không gian mà người ta vẫn gọi là sân khấu.

Được trang hoàng bằng đèn màu, cầu Cầu vồng cong mình vòng lên trên vịnh Tokyo, toát lên cái vẻ của một ngọn tháp Tokyo chứ không giống một cây cầu nữa. Không thể trông thấy vùng nước vịnh đen thẫm dưới chân cầu từ chiếu nghỉ thang thoát hiểm, nhưng mùi nước thì lẫn trong những cơn gió mạnh đang thổi từ vịnh lên.

Kamiya hồng hộc leo thang thoát hiểm lên tầng trên rồi thử mở tay nắm cửa. Không khóa, cánh cửa dễ dàng bị khuất phục trước bàn tay anh. Bên trong tối đen như mực. Ánh sáng yếu ớt lọt vào qua cánh cửa mở chỉ cho phép anh nhận ra những đường nét mờ mờ của một cái hành lang. Nhưng để đi trên đó, anh phải buông bàn tay đang giữ cửa ra. Phải có công tắc đèn ở đâu đó. Chỉ cần điện chưa bị ngắt thì công tắc gắn trên tường vẫn sẽ bật đèn sáng lên được. Kamiya nhíu mắt nhìn vào một vị trí có thể có công tắc.

Ngay khi bắt đầu di chuyển về phía trước, anh nghe thấy một tiếng sầm mạnh từ đằng sau khi cánh cửa sập vào, khiến anh hoàn toàn chìm trong bóng tối. Anh xòe tay dò dẫm tìm đường dọc theo bức tường, căng thẳng đưa bàn chân này lên trước bàn chân kia. Tuy vậy, anh cũng không hoảng sợ lắm, anh đang rất quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ giúp các đồng nghiệp của mình. Nếu không phải đang có nhiệm vụ ấy, chắc chắn anh sẽ ngần ngại hơn nhiền khi tiến lên.

Tay anh sờ thấy cái gì đó nhô ra khỏi tường, một thứ như làm bằng nhựa. Đoán chắc đó là công tắc đèn. Kamiya thử bấm vào. Thời gian như ngưng một thoáng trước khi ánh đèn huỳnh quan tràn ngập hành lang.

Cuối hành lang dài, anh thấy một lối vào thiết kế giống như một cửa hang. Không hiểu sao anh nhớ trước đây mình từng thấy một thứ rất giống thế này rồi. Đang định quy cho đó chỉ là ký úc ảo giác thì anh chợt nhận ra mình đã hoàn toàn quên mất nơi này từng là vũ trường. Anh lẩm bẩm thành tiếng như thể tự trách mình vì sự ngớ ngẩn đó. Đây là Mephisto, vũ trường anh từng thường xuyên lui tới, nơi anh gặp Noriko lần đầu tiên. Thảo nào anh nhớ là đã từng thấy lối vào đó. Cái trong như cửa hang ấy thực tế là lối vào sàn nhảy.

Chỗ Kamiya đang đứng bây giờ trước kia từng là phòng treo áo khoác. Anh bước đến tận chỗ lối vào và bật một công tắc khác. Công tắc này bật đèn huỳnh quan trong vũ trường. Cảnh tượng hiện ra trước mặt Kamiya thật khó tả. Nội thất mô phỏng một phi thuyền, một hang động lớn. một mái vòm kiểu fin de siècle [1. Tiếng Pháp nghĩa là “cuối thế kỉ”: một phong trào văn hóa diễn ra từ năm 1880 đến Thế chiến I do nghệ sĩ Pháp khởi xướng và đóng vai trò quan trọng trong sự ra đời của chủ nghĩa hiện đại. Theo nghĩa rộng, Fin de siècle còn được dùng để chỉ bất cứ thứ gì sang trọng và/hoặc suy đồi, có xu hướng không thể cưỡng lại các thay đổi cấp tiến hoặc đang tiến tới lụi tàn.]… Trên tường có các cục tròn lớn gồ lên, màu sơn rực rỡ, không hề phai nhạt chút nào. Hồi đó những trang trí nội thất lòe loẹt này trông thật tuyệt vời dưới ánh đèn màu. Giờ trong ánh đèn huỳnh quan sáng trắng, trông chúng thật ngớ ngẩn.

Trên trần nhà hơi uốn cong buông xuống một quả cầu gương. Đám ghế bao trong góc phủ đầy bụi. Bục biểu diễn nhỏ đắp nổi vẫn giữ nguyên hình dạng, nhưng cả gian phòng giờ nằm trong lặng câm tuyệt đối. Chỉ cầm nhắm mắt lại, Kamiya đã tái hiện được những âm thanh chát chúa hỗn độn ở đây. Sau mí mắt nhắm nghiền, anh có thể trông thấy Noriko đang điên cuồng nhảy trên đó, cơ thể gần như trần truồng co duỗi theo nhịp điệu. Noriko không bao giờ đi cùng bạn. Cô luôn đi nhảy một mình. Anh nghĩ về cô của ngày ấy, và bây giờ, khi cô đang diễn ngay dưới tầng.

Kamiya lắc mình thoát ra khỏi cơn mơ màng. Giờ đâu phải lúc đắm mình vào cảm xúc. Anh tự nhắc mình rằng anh ở đây để tìm nguồn gốc của giọt nước đã rỏ thẳng xuống Noriko. Nếu anh không giải quyết vấn đề này nhanh, không thể biết sẽ có cảnh hỗn loạn nào xảy ra nữa. Nơi duy nhất có khả năng dùng đến nước trên tầng này mà anh có thể nghĩ tới là bếp và phòng vệ sinh. Kamiya nhớ lạ cách bố trí tầng dưới trong một nỗ lực nhằm suy ra cái gì đó có thể ở thẳng trên sân khấu. Anh nhớ là vị trí của khu vệ sinh sẽ đối diện với bục nhảy. Khu vệ sinh nằm thẳng trên sân khấu.

Anh nhanh chóng đảo mắt một lượt chỗ trước kia từng là bếp. Xác nhận rằng không có nước rò ở đó, anh kiểm tra đến khu vệ sinh. Lối đi dẫn đến khu vệ sinh trải thảm lông, còn lại là sàn nhảy cứng.

Kamiya đoán là toilet là nguồn gốc của rắc rối này thậm chí trước khi mở cửa; anh có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy đâu đó bên trong. Khi bắt đầu mở cửa, anh cảm thấy lép nhép dưới chân nước rỉ ra từ tấm thảm. Anh chắc chắn toàn bộ khu vệ sinh đã ngập nước, và đã chuẩn bị tinh thần cho điều sẽ đón chào cặp mắt mình khi cánh cửa mở ra.

Vì thế chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy sàn đã biến thành một bể nước sâu đến vài phân. Từng gợn sóng lan khắp bề mặt. Nước đang tràn ra khỏi bồn rửa. Sóng tỏa ra từ một điểm dưới bồn nơi nước rỏ xuống.

Không thèm quan tâm đến việc giày có thể bị ướt, Kamiya tiến lại chiếc bồn rửa rò nước. Đó không phải là loại bồn rửa tay mà là một cái thuộc loại máng xối sâu dùng để giặt bàn chải và giẻ lau sàn.

Kamiya cúi xuống cái bồn, thấp mặt xuống để xem xét nó kỹ hơn. Chân đế van bị lỏng, và nước phun ra từ chỗ hở giữa vòi nước lỏng và đường ống. Chỉ thế thôi thì không thể gây ra chuyện này được; nước chảy vào bồn sẽ thoát đi hết trước khi tích lại và nhỏ xuống sàn. Vấn đề nằm ở chỗ ống thoát nước của bổn rửa bị tắc.

Kamiya băn khoăn không biết sẽ giảm lượng nước chảy từ bồn bằng cách nào. Anh không rõ nên sửa vòi trước rồi thông ống thoát hay ngược lại thì sẽ hiệu quả hơn. Anh thử lấy tay ấn vòi nước xuống rồi vặn nó trở lại vị trí. Ấn vào nó theo kiểu thế này là điều tồi tệ nhất anh có thể làm, vì chỉ làm rộng thêm chỗ hở giữa vòi nước sắp long ra và đường ống. Không thể chống đỡ dòng nước phun ra mỗi lúc một mạnh, cái vòi long hẳn ra.

“Chết tiệt!”

Giờ thì, thay vì phải xử lý một chỗ rò nhỏ, Kamiya phải đổi diện với viễn cảnh của một cơn lũ. Một cột nước đúng bằng đường ống xối xả chảy vào mặt nước trong bồn kèm theo tiếng ùm lớn, khiến nước đổ xuống như thác trên sàn. Tình thế thôi thúc, anh nhét ngón tay vào miệng đường ống đang phun nước. Áp lực nước quá mạnh, vô số tia nước phun ra từ khoảng giữa ngón tay anh và thành ống, bắn lên mặt anh và làm ướt đẫm tường toilet.

“Khốn kiếp!”

Kamiya xỉ vả cái vòi nước như thể nó là một sinh vật cứng đầu. Kẽ hở mỗi lúc một rộng thêm. Cứ nghĩ đến những thiệt hại chuyện này gây ra với sân khấu là anh lại lạnh cóng từ đầu đến chân vì kinh hoàng tột độ. Kamiya thấy muốn chạy trốn và mặc xác mọi thứ ở đó muốn ra sao thì ra.

Ngón trỏ một tay vẫn nhét trong ống, Kamiya bắt đầu dò dẫm tìm ống thoát nước bằng tay còn lại. Cách duy nhất anh có thể giải quyết tình huống này là lấy được thứ quái quỷ đang mắc trong ống thoát nước ra. Anh cho ngón tay vào ống thoát nước và moi ra cặn bẩn kẹt bên trong. Một búi tóc dài, tẩy màu, chui ra theo ngón tay anh. Vậy ra thủ phạm là tóc! Tóc trôi xuống đường ống và mắc ở đó, và ngăn không cho nước thoát đi. Kamiya vẩy mạnh để hất mớ tóc trên ngón tay đi. Nhưng dù vẩy mạnh thế nào, anh vẫn không thể hất văng được món tóc đó. Nó bám chặt lấy ngón tay của Kamiya và có cảm giác sống động một cách kỳ lạ.

Không nao núng, anh tiếp tục cho ngón tay vào ống thoát nước và lôi đám tóc mắc kẹt ra. Nhưng bất kể anh có lặp lại quá trình đó bao nhiêu lần, lượng nước ứ trong bồn không có dấu hiệu đang rút nào cả. Anh dừng lại cho tay mình nghỉ. Khi là vậy, anh tình cờ quay lưng lại và nhìn xuống chân. Anh suýt nhảy lên vì ngạc nhiên. Đang che phủ toàn bộ sàn, đám tóc gỡ ra từ đường ống dập dờn như muôn ngàn cánh rong tảo lập lờ trong nước biển. Có quá nhiều tóc trong nước đến nỗi anh không thể nhìn rõ màu của sàn nhà bên dưới. Điều khiến anh kinh ngạc không chỉ là lượng tóc hằng hà sa số mà còn cả màu tóc nữa. Mớ lộn xộn khổng lồ ấy là một hỗn hợp màu sắc không sao tả được bằng lời: đen, trắng, nâu, đỏ, hồng, tất cả cuốn bào nhau tạo thành một hỗn hợp nhờ nhờ kinh tởm. Hiệu ửng tổng thể của chúng khó chịu đến nỗi Kamiya phải cố giữ chân mình tránh xa đám tóc bằng cách cứ liên tục đổi chân đứng lò cò.

Cuối cùng, anh thấy tốt nhất là nên ngồi nghiêng trên mép bồn rửa dù đít quần anh có thể bị ướt. Ở vị trí đó anh lại tiếp tục nỗ lực thông đường ống thoát nước. Anh không thể hiểu tại sao lại có một lượng tóc lớn đến vậy mắc vào đường ống của một bồn rửa dành cho việc làm sạch chổi cọ, giẻ lau và các dụng cụ dọn dẹp khác. Cho dù ngay từ đâu câu hỏi tại sao một chuyện như vậy có thể xảy ra đã thách thức trí tưởng tượng của anh, nhưng lúc này thì việc đó hoàn toàn không phù hợp. Mối quan tâm thực sự duy nhất của anh lúc này là bằng cách nào đó xử lý tình huông và xoay chuyển nguy cơ đang rất gần này. Dù đã bị mất vai vào phút chót, Kamiya yên đoàn kịch đủ để không muốn thấy nó gặp phải một thảm họa. Đơn giản anh cần phải làm mọi thứ có thể để giảm thiểu tối đa thiệt hại mà chỗ rò nước ấy có thể gây ra cho đoàn.

Những nỗ lực của anh đã được đền đáp chưa? Bất chợt anh nghe thấy tiếng ùng ục, theo sau là bong bóng xuất hiện giữa bồng, ở đó bắt đầu hình thành một xoáy nước nhỏ. Nước đang thoát qua đó. Cho dù cảm thấy mình đã làm được chút gì đó, anh vẫn không ngừng cố. Thật thế, anh gắng sức gấp đôi để thông đường ống. Dòng nước tí xíu giờ đang chảy qua đó không có khả năng ngăn nước rò rỉ xuống tần dưới. Trước hết anh phải đảm bảo rằng nước đã thoát đi được một phần tương đối, rồi sau đó anh phải sửa cái vòi hỏng kia. Chỉ đến khi đó mới có thể coi là xử lý xong sự cố này.

Khi cuối cùng cũng thông xong ống thoát nước, anh chuyển sự chú ý của mình sang việ sửa cái vòi. Trước hết anh dừng lại để nghĩ xem nên làm thế nào là tốt nhất. Áp lực nước quá mạnh khiến anh không thể nút đường ống lại được. Có vẻ như khả năng khả quan nhất là ấn cái vòi vào đường ống và cố định lại bằng dây hay thứ gì đó kiểu như thế.

Anh lia mắt quanh nhà vệ sinh tìm kiếm một sợi dây thừng hay dây điện thích hợp, và nhận ra mình đang ở trong phòng vệ sinh nữ. Đến tận lúc đó anh vẫn không để ý rằng chẳng có dãy bồn tiểu nam nào. Phòng vệ sinh nữa là một lãnh địa anh chẳng mấy khi xâm nhập, nhưng đây không phải lúc để tượng tượng vớ vẩn. Anh mở cửa buồng để đồ cọ rửa bên cạnh. Trong đó, anh tìm thấy một lố giấy vệ sinh xếp hàng trên giá. Trên sàn là một đống xô, cùng vài cây lau sàn. Anh đang tìm thứ gì đó như một đoạn dây đủ chắc để giữ vòi nước đúng chỗ. Anh cúi xuống và lui cui di chuyển trong căn buồng lỉnh kỉnh đồ để tìm dây. Bên cạnh chồng cô là cuộn ống nước màu xanh lá cây, đến gần hóa ra là ống nước cao su. Chúng có vẻ quá dày và kềnh càng, không thể dùng để buộc vòi nước được.

Tuy nhiên, khi anh kéo đoạn ống ra, nó có vẻ đàn hồi tốt hơn nhiều so với mong đợi. Anh quyết định rốt cuộc nó cũng có vẻ phù hợp với việc cố định vòi nước hỏng. Anh kéo cuộn ống nước đó ra khỏi buồng để đồ cọ rửa.

Cái vòi nước hỏng đã chìm xuống tận đáy nước trong bồn. Anh đưa tay vớt lên. Trông nó giống như cái đầu bị chặt ra của một con rồng, miệng ngoác ra. Sau khi mở cái vòi bị bung ra ấy, anh ấn nó vào miệng đường ống và cuốn vài vòng ống cao su quanh nó, kết thúc bằng một nút thắt thật chặt. Kiểm tra để đảm bảo rằng nó đã được cố định chắc chắn, anh từ từ khóa nước lại. Dòng nước cuối cùng cũng ngưng. Không một giọt nước rỉ ra ở chỗ nào nữa. Dòng chảy đã được chặn lại.

Kamiya thở một hơi thật dài nhẹ nhõm. Cho dù khó mà coi đó là một thành tựu mang tính sáng tạo, nhưng anh vẫn thấy dâng trào cảm giác thành công.

“Nếu đây mà là một buổi diễn…” Anh băn khoăn không hiểu chính xác mình sẽ thể hiện cảm giác nhẹ nhõm này trên sân khấu như thế nào. Nhảy lên hân hoan vui sướng thì quá ngu ngốc và lộ liễu. Nhưng chỉ mỉm cười thoi cũng không được. Nếu giờ nhìn vào trong gương, có lẽ anh sẽ thấy một người với nét mặt đờ đẫn. Đúng hơn thì trông anh vẫn khổ sở như thế.

Trên thực tế anh phải nhìn vào gương để xem diễn biến nội tâm hiện tại được phản ánh trên mặt như thế nào. Anh sẽ học được cách thể hiện tự nhiên nhất cảm xúc trong một tình huống thế này.

Anh tự hỏi tại sao đến tận bây giờ anh vẫn không thể bắt kịp được nó. Chắc chắ tâm trí anh đã bị choán ngợp đến mức anh đã thấy nhưng không ghi lại được. Hẳn là ngay sau khi anh xử lý xong vụ rò nước, nó đã bắt đầu tiến lên phía trước trong ý thức anh rồi.

Trong gương anh nhìn thấy năm cửa buồng toilet. Cửa hai buồng bên trái và hai buồng bên phải đang mở. Chỉ có buồng ở giữa là đóng. Các cánh cửa này đã được thiết kế sao cho chỉ đóng khi có người ở trong.

… Nói cách khác…

Kamiya quay lại và nhìn chằm chằm thật lâu vào cửa toilet đang đóng. Dường như không thể tượng tượng nổi rằng lại có người ở trong đó được.

Tất cả đèn đều tắt khi anh lên tầng này. Khu vệ sinh cũng chìm trong bóng tối tuyệt đối. Kamiya đã phải bật các ngọn đèn lên.

Anh suy nghĩ rất lung xem tiếp theo nên làm gì. Anh không muốn dính líu tới bất cứ điều gì bất thường. Anh đã hoàn thanh việc phải làm khi lên đây rồi. Anh nghe thấy một giọng nói vảo anh khẩn trương quay lại vị trí. Đồng thời, cơn tò mò của anh cũng càng trở nên khó cưỡng lại. Sau tất cả, tính tò mò ham hiểu biết vẫn là một phẩm chất đáng khao khát ở một diễn viên. Chẳng phải Kiyohara vẫn luôn bảo họ như thế sao?

Kamiya tiến lại gần một chút và lấy cán cây lau sàn đẩy cửa một cái.

Cánh cửa không chịu nhúc nhích.

Rồi anh thử đẩy bằng tay. Nhưng không phải cửa bị kẹt. Nó bị khóa từ bên trong.

Anh đang định lên tiếng hỏi có ai trong đó không, nhưng nghĩ lại lại thôi. Có vẻ đó là một câu hỏi quá ngớ ngẩn, và nếu có ai trả lời thật thì anh sẽ chết vì sốc.

Vừa kiềm chế cơn tò mò, Kamiya vừa dần lùi bước ra xa cánh cửa. Anh tự nhủ đã đến lúc phải quay về buồng hiệu ứng âm thanh.

Mỗi lần anh nhấc chân lên, mớ tóc anh lôi ra từ ống thoát nước lại cuốn vào gót chân anh. Phải đến giờ anh mới nhận ra, nước trên sàn nhà vệ sinh đang chảy thành dòng. Nước bắt đầu chảy qua cánh cửa buồng toilet đóng kín vào không gian phía sau nó.

Tiếng giật nước phát ra từ buồng toilet. Như bị kéo về phía âm thanh đó, nước đang ngập sàn dồn hết vào cái buồng ấy, ùng ục sau cánh cửa khóa.

Kamiya tự trấn an, cả người anh giờ đã cứng đơ từ đầu đến chân. Dù là ai thì ngời trong kia cũng vừa mới xong. Kamiya nghe thấy tiếng lách cách mở chốt cửa, và nó bắt đầu mở ra. Qua khe cửa hé mở, anh thấy thứ gì đó màu đen uốn éo ngoằn nghoèo – không phải là một mà là vô số thực thể đen đang ngoằn ngoèo uốn éo.

Im lặng chết chóc bao trùm. Một tiếng thét lớn đưa ý thức của Kamiya về thực tế một chút. Anh đã đắm chìm quá sâu trong diễn xuất đến mức quên mất vì sao tất cả khán giả đều đang đổ dồn ánh mắt vào mình. Anh đang hít thở bầu không khí đích thực của buổi diễn của chính mình.

4

Trong vòng một thang sau khi Kairin Maru kết thúc đợt diễn vở Màu nước – tác phẩm thứ mười ba của đoàn – tất cả các tờ báo lớn về sân khấu đều có bài bình luận. Nói chung họ đều tỏ ra thiện chí, nhưng một số nhà phê bình phàn nàn rằng cấu trúc vở kịch căn bản là quá kỳ quặc.

Hãy thử trích dẫn vài bài bình luận chính.

Tờ Nguyệt san định hướng kịch nói số tháng Mười một:

Tôi vẫn không chắc việc kết hợp tầm quan trọng của địa điểm vào vở diễn, về phần đạo diễn Kenzo Kiyohara, là một thủ pháp có chủ định đến đâu. Phải thừa nhận rằng tôi bị mê hoặc bởi thủ pháp mở màn vở kịch bằng một thiết bị của anh ta, rất độc đáo.

Không nghi ngờ gì, chủ đề của vở kịch là nước, cho dù nước không hẳn là ý tưởng gốc. Bản thân người đạo diễn có lẽ cũng sẽ đồng ý rằng anh buộc logf phải mang nước vào vở kịch để lợi dụng cấu trúc độc nhất vô nhị của tòa nhà, từng một thời nổi tiếng vì là nơi tọa lạc của vũ trường Mephisto.

Dù vậy, vở kịch đã được đầu tư suy nghĩ rất công phu. Các cảnh được diễn trên tầng ba, bốn, năm của tòa nhà, với nước chảy từ tầng trên xuống tầng dưới, do đó tạo được sợi chỉ xuyên suốt thống nhất các cảnh diễn theo chiều dọc. Với một đoàn kịch nhỏ, phải cực kỳ táo bạo mới dám sử dụng một lượng nước lớn đến vậy trên sân khấu, đặc biệt là phải vô cùng khéo kéo mới có thể làm thoát hết số nước đó được. Nhưng dám chấp nhận thử thách có vẻ chẳng hề dễ chịu như thế chính là dấu xác nhận tài năng của Kenzo Kiyohara.

Chi tiết nổi bật của vở kịch là phần diễn xuất của Kamiya, người đã một mình vật lộn để kiểm soát chỗ nước rò trên trần. Trong một cảnh dài ngangvoiws cả một buổi độc diễn, diễn xuất của anh ta chứa đựng cả một vài khoảnh khắc rất quái đản. Nhưng, có người sẽ không hiểu sao lại phải diễn theo kiểu hoảng loạn đến vậy. Về khía cạnh này, cảnh đó vẫn còn là một ẩn sổ…

Số tháng Mười một của tờ Triễn lãm Sân khấu:

Việc diễn viên bước xuống sân khấu về phía khán giả không hẳn là một thủ pháp đặc biệt mới mẻ. Trên thực tế, chẳng mấy, nếu không muốn nói là không đoàn kịch tư nhân nào lại chưa từng áp dụng thủ pháp này. Nhưng cách làm được sử dụng trong vở diễn của Kenzo Kiyohara phức tạp hơn thế nhiều. Vũ trường Mephisto từng hoạt động trên ba tầng lầu, mỗi tầng phục vụ khách hàng dựa với các gu khác nhau. Mỗi tầng đều có cửa xoay riêng để khách mua vé vào. Kiyohara đã dựa theo hệ thống này, dựng lên mỗi sân khấu ở mỗi tầng – ba, bốn và năm – một vở kịch. Phương diện đóng vai trò kết nối ba sâu khấu này là nước. Dưới tác động của trọng lưc, nước luôn rớt xuống. Thậm chí trong một công trình bê tông, nước cũng sẽ tìm được đường rỉ xuống qua các vết nứt nhỏ nhất. Sử dụng hiệu quả nước trong hành trình chảy xuống đã buộc cả ba sân khấu lại bằng một kết nối dọc xuyên suốt.

Điều làm nên một Kiyohara – ông bầu, nhà kinh doanh tài giỏi nằm ở chỗ đã tính giá vé theo từng tầng. Những người đã vở diễn ở tầng ba sẽ bị kích thích muốn xem vở diễn ở tầng tư, đến lượt nó lại thôi thúc họ lên tầng năm xem diễn. Bởi thế, để hiểu được ý nghĩa của việc nam nhân vật xuất hiện từ phòng vệ sinh ngập nước, người ta sẽ phải xem vở kịch trên tầng năm. Cứ như thế, khán giả bị kéo đến nhà hát này liền ba đêm liên tiếp.

Từ tờ tam nguyệt san Nghệ thuật Trình diễn, số mùa đông:

Một sâu khấu gần như đã bị biến thành bể bơi, nước phun trào và bắt tung tóe khắp nơi. Xử lý cho ngần ấy nước thoát hết hẳn sẽ đặt ra cho đoàn kịch những khó khăn không nhỏ. Nhưng toàn bộ trải nghiệm này hoàn toàn đáng để nỗ lực. Với tôi, cảnh những sợi tóc nhuộm nhiều màu dập dềnh uốn lượng trong nước khá ấn tượng. Kỹ thuật ánh sáng hiệu quả đã khiến tôi sởn gai ốc trước vẻ đẹp và sự dị thường của cả vở diễn.

Mớ tóc nhiều mày tượng trưng cho các cô gái từng nhảy ở đó. Dù mớ tóc đó là dấu hiệu chuyển sang cảnh khiêu vũ tập thể, vẫn không thể phủ nhận rằng khán giả đã không được cung cấp một lời giải thích đầy đủ liên quan tới những gì đang diễn ra. Tuy nhiên, sự đối lập ngoạn mục giữa cái tĩnh lặng của nước và sự ồn ào bùng nổ của cảnh nhảy múa đã phủ nhận chính nhu cầu giải thích đó. Nếu mục đích của việc dàn dựng sân khấu này là cái đẹp, và chỉ thế, thì người viết bài phê bình này thừa nhận rằng mình đã bị khuất phục trước dàn dựng đó. Bỏ qua mọi lý thuyết, tôi thực sự đã tìm thấy vẻ đẹp trong sự bệnh hoạn của thế giới đó.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện