Chương 4
Một ngày này cứ thế trôi qua, sang đến thứ Sáu, Mao Tuệ Châu đi công tác trở về.
Cô gọi cho Cừu Chính Khanh, hẹn anh chủ nhật cùng đi ăn. Cừu Chính Khanh nhận lời. Cũng giống lần hẹn trước, anh chọn địa điểm và trả tiền. Mao Tuệ Châu đương nhiên không ý kiến gì, nhưng lần này cô lại nói không cần anh đến đón, đặt chỗ xong báo cô biết, cô sẽ tự lái xe đến. Hai người hẹn với nhau xong thì cúp điện thoại.
Trong đầu Cừu Chính Khanh hiện lên vài nhà hàng, nhưng nghĩ lại thì nhớ ai đó đã chê bai cái gì mà vừa đắt lại không ngon, không gian quá tĩnh mịch không thích hợp cho việc hẹn hò này nọ. Thế là anh quyết định dành chút thời gian lượn lờ các trang mạng, tìm thử xem nhà hàng nào thích hợp cho cuộc hẹn.
Một người nghiêm túc đứng đắn như Cừu Chính Khanh tất nhiên sẽ không dùng thời gian làm việc để làm chuyện này rồi. Buổi tối sau khi về nhà, sau khi ăn xong hộp cơm, anh ngồi trong phòng sách lên mạng tìm nhà hàng.
Lướt tới lướt lui một trang đánh giá các địa điểm ăn uống rất nổi tiếng, anh vô tình nhìn thấy một tài khoản có tên Đình Đình Ngọc Lập 413. Anh ngó qua một chút, thấy bài bình luận viết rất dài. Anh nhanh chóng nhấp vào để xem trang cá nhân của người này. Trang cá nhân của người này rất phong phú, có rất nhiều nhận xét về các nhà hàng, quán ăn. Vậy thì không cần xem của người khác, cứ xem các bài viết của cô ấy là có thể chọn được địa điểm rồi.
Cừu Chính Khanh xem qua vài bài viết, cảm thấy người này rất thú vị. Người khác bình luận chỉ vài ba câu còn cô thì viết cả một tràng dài thật dài, nhận xét từ cách trang trí đến các món ăn cho đến phục vụ, còn viết rõ lần đầu tiên đến thế nào, lần thứ hai quay lại ra sao. Tất nhiên cũng có vài nhà hàng cô ấy viết rằng sẽ không quay lại lần hai. Điều làm cho Cừu Chính Khanh cảm thấy thích nhất là người này ở cuối mỗi bài nhận xét đều viết thêm một câu.
Thích hợp để hẹn hò.
Thích hợp để bàn chuyện làm ăn.
Thích hợp để nịnh nọt.
Thích hợp để khoe của.
Thích hợp để gia đình tề tựu.
Thích hợp để bạn bè tụ tập.
Thích hợp để đốt tiền.
Thích hợp để chia tay.
Rất nhiều cái thích hợp cho việc này việc kia. Xem xong Cừu Chính Khanh bật cười ha hả.
Trực giác nói cho anh biết Đình Đình Ngọc Lập 413 này chính là Doãn Đình.
Anh cảm thấy cần phải hỏi vị chuyên gia đánh giá này xem cuộc hẹn ngày chủ nhật của mình nên đến chỗ nào thì tốt. Vậy là anh gọi một cuộc điện thoại cho Doãn Đình.
"Xin-Hãy-Nghiêm-Chỉnh-Chút!" Giọng nói lanh lảnh của Doãn Đình cất lên, còn không khách khí gọi thẳng biệt danh cô đặt cho anh nữa, từng chữ từng chữ một, xem ra cô đang rất vui vẻ. Cừu Chính Khanh thầm nghĩ phải chăng cô gái này đã uống một loại thuốc gọi là "Mỗi ngày tôi đều rất hào hứng".
"Chào anh, có việc gì cần em giúp sao?" Doãn Đình gọi xong biệt danh của anh rồi trực tiếp hỏi vào vấn đề.
Cừu Chính Khanh bật cười: "Sao lại nghĩ tôi tìm cô là có chuyện cần giúp?".
"Bởi vì em không có việc gì cần anh giúp, anh gọi đến chắc chắn không phải để trả lời em. Chắc chắn anh cũng sẽ không tìm em để bàn công việc. Chủ động gọi điện để cung cấp tin tức thì lại càng không thể. Cho nên anh gọi cho em chỉ có thể là vì có việc cần nhờ em giúp thôi." Doãn Đình nói một hơi.
Cừu Chính Khanh lại cười: "Ngoài chuyện về công việc ra, những cái còn lại đều là nội dung những cuộc điện thoại của cô và bạn bè sao?".
"Đúng vậy. Còn một cái nữa, chính là nói chuyện ăn uống vui chơi, chủ đề này chắc anh không có hứng thú đâu."
Nghe qua đúng là không có chủ đề chung gì để nói Cừu Chính Khanh ho khan hai tiếng rồi nói: "Đúng là như vậy. Lần trước không phải cô có nói, nhà hàng mà tôi cùng Mao Tuệ Châu ăn cơm không thích hợp sao...".
Anh còn chưa nói xong Doãn Đình đã chen ngang hỏi: "Mao Tuệ Châu là ai vậy ạ?".
"Là Zoe đó."
"Ồ, tên tiếng Trung của chị ấy là Mao Tuệ Châu sao?" Doãn Đình nói, "Bố mẹ chị ấy nhất định rất yêu thương chị ấy, một viên trân châu đầy trí tuệ, thấy người ta đặt tên hay chưa. Cho nên bây giờ Zoe mới vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp, đặt một cái tên hay đúng là vô cùng quan trọng". Nói đến đây đột nhiên cô cười ha ha.
Cừu Chính Khanh cũng đoán được phần nào suy nghĩ hiện tại của cô, anh nói: "Cho nên tôi nghiêm chỉnh đúng không?".
Cừu Chính Khanh, ba chữ này rõ ràng nghe rất hay, qua đến chỗ cô thì nói lại chệch đi, anh sống ba mươi ba năm trên đời, lần đầu tiên biết được tên của mình lại có nghĩa như thế. (1)
(1) Cừu Chính Khanh và Xin Nghiêm Chỉnh có âm đọc tương tự nhau, Doãn Đình cố ý đọc chệch tên của Cừu Chính Khanh thành Xin Nghiêm Chỉnh.
Doãn Đình cười ha ha: "Anh thật là vui tính".
Vui tính ở điểm nào? Cừu Chính Khanh thật hết nói nổi. Anh quyết định đổi đề tài. "Lần trước cô nói nhà hàng tôi đặt không thích hợp, tôi vừa lên mạng xem qua, thấy một chuyên gia đánh giá rất nổi tiếng, cô ấy giới thiệu rất nhiều địa điểm, nên tôi muốn trực tiếp đi hỏi cô ấy xem nên chọn nhà hàng nào thì tốt."
"Ai? Có phải cái người gọi là Chị Hồng không?" Doãn Đình vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cô nói tiếp: "Cô ấy đúng là rất nổi tiếng, có hẳn một chuyên mục trên tạp chí ẩm thực, nhưng nhà tài trợ của cô ấy cũng rất nhiều. Không ít hoạt động ăn thử của các công ty đều mời cô ấy làm tuyên truyền, những thao tác thương mại này chắc anh cũng rõ, có tài trợ thì có khen. Người có tiếng tăm nói không nhất định là lời thật lòng. Nhưng mấy chuyện chọn nhà hàng này, ngon dở đều khá chủ quan, mỗi người một cảm nhận, anh cũng đừng tin tưởng toàn bộ".
Cừu Chính Khanh lặng người hai giây, anh mới nói một câu thôi mà Doãn Đình đã tuôn ra một tràng? Giờ mới phát hiện ra cô rất có tố chất kéo chuyện.
"Đình Đình Ngọc Lập 413." Cừu Chính Khanh nói đang định hỏi người này có phải là cô không thì Doãn Đình đã tự mình lên tiếng.
"Ấy, đó là em mà! Anh thật có mắt nhìn! Những nhận xét của em đúng là rất có tiếng nói."
Cừu Chính Khanh lại nghẹn lời, khiêm tốn đâu rồi cô nương?
Doãn Đình bên đó vẫn còn đang hưng phấn: "Oa, chúng ta đúng là có duyên mà. Anh xem đi, xem đi, sợi chỉ đỏ linh quá đúng không, chỉ đường dẫn lối cho anh tìm đến bảng chỉ dẫn chọn nhà hàng tình nhân của em rồi còn gì. Những nơi em giới thiệu đều rất được, anh có thể thử xem. Với lại em tuyệt đối không nhận tiền quảng cáo hay tài trợ, tất cả đều là em tự bỏ tiền túi ra đi nếm thử đấy".
Ngón tay Cừu Chính Khanh lẳng lặng gõ lên cạnh bàn, còn bảng chỉ dẫn chọn nhà hàng tình nhân nữa, anh nhớ rõ ràng còn có mấy cái thích hợp chia tay, thích hợp khoe của, thích hợp đốt tiền này nọ nữa mà. Nhưng cãi lí với con gái không phải phong cách của anh, thế nên anh chọn im lặng, lại hỏi tiếp: "Vậy cô thấy chỗ nào phù hợp nhất?".
"Anh đi với ai?" Doãn Đình hỏi.
"Chuyện này không quan trọng." Anh không muốn cho cô biết, tránh việc cô lại hỏi này hỏi nọ.
"Ồ." Doãn Đình không hề thất vọng, tiếp tục hỏi: "Vậy anh đang trong giai đoạn cưa cẩm hay giai đoạn duy trì tình cảm ổn định?".
Chuyện này có khác biệt gì khi chọn nhà hàng sao? Cừu Chính Khanh tối sầm mặt. Còn nữa, xem cách cô dùng từ kìa, cưa cẩm, anh không có thời gian cũng như hứng thú cho việc đó.
Không thấy anh trả lời, Doãn Đình nói: "Thôi, em biết là anh xấu hổ. Vậy em giời thiệu cho anh một nhà hàng tên là 'Khi Hạnh Phúc Gặp Được Mĩ Thực'. Nhà hàng này khá tốt, thức ăn lại ngon, không khí lẫn bài trí của nhà hàng không tệ, cưa cẩm hay duy trì tình cảm đều thích hợp. Người nghiêm túc đứng đắn như anh ngồi ở đó cũng không bị lạc lõng. Ông chủ nhà hàng đó cũng họ Doãn đó. Anh ta còn có một nhà hàng nữa tên là 'Thực' theo phong cách cao cấp, thích hợp cho nhưng trường hợp trang trọng hay thưởng thức món ngon, bình thường thì có thể bỏ qua".
Nghe giọng điệu của Doãn Đình, dường như cô vẫn còn muốn nói tiếp, Cừu Chính Khanh vội vàng ngăn cô lại: "Được rồi, được rồi. Không cần giới thiệu đâu, cho tôi biết tên nhà hàng là được". Vừa nói anh vừa gõ bàn phím, tìm thông tin về nhà hàng đó. Đình Đình Ngọc Lập 413 quả thật có giới thiệu nhà hàng này, thậm chí còn giới thiệu rất nhiều món ăn.
Cừu Chính Khanh vừa xem bình luận trên mạng vừa nghe Doãn Đình thao thao bất tuyệt, nào là biết tên thôi thì sao mà đủ, cô còn phải nói cho anh biết món nào ngon, thích hợp hai người ăn nữa. Anh không cản, vậy là cô bắt đầu nói, so với những bài viết của cô cũng không khác lắm.
Cừu Chính Khanh bỗng cảm thấy buồn cười, nhà cô chắc không buồn tẻ đâu nhỉ? Bố và anh trai cô chỉ cần nghe cô nói chuyện thôi đã đủ náo nhiệt rồi. Náo nhiệt thật ra rất hay. Doãn Đình nhất định là đã uống thuốc: "Mỗi Ngày Tôi Đều Rất Náo Nhiệt". Cừu Chính Khanh càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Trưa Chủ nhật.
Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu vốn định hẹn nhau ăn tối, nhưng thứ bảy Mao Tuệ Châu đột nhiên nhận được điện thoại thông báo chiều tối chủ nhật quản lý cấp cao của Tổng công ty sẽ đến, thứ hai tiến hành thị sát hoạt động công ty bên này. Vậy là bữa tối chuyển thành bữa trưa, để Mao Tuệ Châu còn phải chuẩn bị báo cáo cho cuộc họp ngày thứ hai. Thế nên hai người nhất trí chỉ cần cùng nhau căn bữa trưa đơn giản là được.
Cừu Chính Khanh đến nhà hàng trước. Đậu xe xong anh đi về phía nhà hàng, thấy ở một gian hàng nhỉ cách nhà hàng không xa, một dáng người quen thuộc dẫn theo ba đứa trẻ. Cừu Chính Khanh hơi bất ngờ, nhìn kỹ một chút, xác định đó đúng là Doãn Đình.
Cô mặc áo thun tay dài đơn giản cùng quần jeans, giản dị như ngày xe đạp cô bị hỏng vậy. Lúc này cô đang bê một cái hộp lớn trên tay, bên hông hộp in chữ sặc sỡ, Cừu Chính Khanh không nhìn rõ trên đó viết gì. Nhưng anh lại có thể nhìn rõ ba đứa trẻ đứng bên cạnh, tầm sáu đến tám tuổi, trên tay mỗi đứa đều đang cầm cái gì đó trông giống bưu thiếp, đứa lớn nhất đang bưng một cái hộp giống Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh vừa định qua xem thử họ đang làm gì thì Doãn Đình đã nhìn thấy anh, cô háo hức chạy qua chỗ anh, đám nhỏ cũng bám theo sau.
Cừu Chính Khanh cảm thấy hơi choáng váng, bị dọa tới chôn chân tại chỗ. Nếu lúc này chạy qua chắc chắn anh bị chứng mất kiểm soát.
Nhưng anh không cần phải chạy qua. Khoảng cách cũng không lớn, anh cứ đứng yên bất động, Doãn Đình đã chạy tới ngay rồi.
"Cừu tổng đại nhân."
"Đại nhân." Ba đứa trẻ cũng bắt chước gọi.
Rất tốt! Cừu Chính Khanh có chút hài lòng, ít ra cô không gọi biệt danh của anh trước mặt lũ trẻ.
"Xin chào." Anh lịch sự chào lại bọn trẻ.
"Bọn em đang làm từ thiện bằng cách bán bưu thiếp." Không cần đợi anh hỏi, Doãn Đình đã chủ động giải thích.
Lúc này Cừu Chính Khanh mới nhìn rõ, bên hông chiếc hộp cô đang ôm ghi "Bưu thiếp phong cảnh từ thiện, hai đồng một tấm, mười lăm đồng mười tấm".
Cô bé trông có vẻ nhỏ tuổi nhất cũng vui vẻ gật đầu với anh: "Là làm việc tốt đó ạ".
Doãn Đình cười với cô bé, sau đó quay sang nói với Cừu Chính Khanh: "Chúng là lũ trẻ ở cô nhi viện".
Cừu Chính Khanh gật đầu, anh đoán chúng đang muốn gây quỹ cho viện mồ côi, đang định mua vài tấm bưu thiếp, còn chưa mỏ miệng thì phía sau có người gọi: "Chính Khanh".
Cừu Chính Khanh quay đầu lại, là Mao Tuệ Châu. Anh vẫy vẫy tay với cô, Mao Tuệ Châu bây giờ mới thấy Doãn Đình thì có chút ngạc nhiên. Đúng lúc này điện thoại reo lên, cô vừa nhíu mày vừa nhận cuộc gọi. Hai ngày nay điện thoại thường xuyên trong tình trạng này, vì cuộc họp ngày thứ Hai mà ai cũng bận ngập đầu. Không ai đoán ra cấp trên đang nghĩ gì, sáng sớm hôm nay đã đòi hết báo cáo này tới báo cáo khia, lại phải sắp xếp số liệu và viết báo cáo mới. Mao Tuệ Châu bị những việc này làm cho phiền càng thêm phiền, nhưng đã hẹn với Cừu Chính Khanh rồi, cô không muốn lỡ hẹn. Mặc dù vậy, rắc rối trong công việc lại nhiều hơn dự tính, khiến cô có chút bực mình.
Nói vài câu qua loa với cấp dưới, hướng dẫn xong cho bọn họ cách làm, Mao Tuệ Châu đi đến bên cạnh Cừu Chính Khanh, đúng lúc nghe thấy Doãn Đình đang nói với anh: "Anh ủng hộ chút đi, mua hai bộ bưu thiếp nhé!".
Chân mày Mao Tuệ Châu nhíu càng thêm chặt, Cừu Chính Khanh thì lại rộng rãi nói: "Được".
Cừu Chính Khanh lấy ví tiền ra, Doãn Đình cười chào Mao Tuệ Châu: "Tiểu thư Zoe".
Ba đứa trẻ cũng gọi theo: "Tiểu thư".
Mao Tuệ Châu nghe xong không vui lắm, gọi ai là tiểu thư chứ? Đang chửi người sao?(2) Cô nghiêm mặt, không để ý đến chúng. Cừu Chính Khanh lấy tiền đưa cho Doãn Đình, cô trả lại anh hai mươi đồng tiền thừa, rồi đưa cho anh hai bộ bưu thiếp. Mao Tuệ Châu nhìn qua phía nhà hàng, nhỏ giọng nói: "Mình vào trong trước đây", sau đó bước đi.
(2) Trong tiếng Trung Quốc hiện đại, từ "tiểu thư" khi dùng riêng được dùng để gọi gái mại dâm.
Doãn Đình nhìn theo bóng lưng cô, nói nhỏ với Cừu Chính Khanh: "Hình như tâm trạng chị ấy không tốt lắm. Có lẽ do công việc mệ nhọc, nhưng bận như vậy vẫn cố đến buổi hẹn, thật là tốt. Anh phải kiên trì một chút đó".
Cuộc điện thoại khi nãy của Mao Tuệ Châu cả hai đều nghe thấy, Cừu Chính Khanh gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh giơ bưu thiếp lên ý nói cảm ơn, sau đó xoa đầu đưa bé trai duy nhất trong ba đứa nói: "Mọi người vất vả rồi, cố lên! Phải học hành cho tốt, lớn lên mới có thể sống cuộc sống mình mong muốn".
Ba đứa trẻ đồng thanh trả lời: "Cảm ơn chú!".
Cừu Chính Khanh cười với chúng, sau đó đi vào trong nhà hàng. Hôm nay rất đông khách, bàn của họ nằm ở hàng thứ hai bên cạnh cửa cổ, quay đầu lại là có thể nhìn thấy bên ngoài, Cừu Chính Khanh cảm thấy vị trí này rất tốt. Anh thấy Doãn Đình đang cười với bọn trẻ, sau đó dẫn chúng đi ngược về đầu đường gần nhà hàng. Lúc này một phụ nữ trung niên đi qua. Đứa bé gái nhỏ tuổi nhất dũng cảm bước lên đưa thiếp về phía người phụ nữ kia nói gì đó, người phụ nữ lắc đầu, tỏ ý không mua và đi mất.
Cô bé có chút thất vọng nhìn về phía Doãn Đình, cô giơ ngón tay cái lên với cô bé. Cừu Chính Khanh đoán chắc là Doãn Đình đang khen bạn nhỏ này, bởi ngay sau đó, cô bé liền nở nụ cười, hai đứa trẻ còn lại thân thiết vỗ vỗ lên vai nó. Sau đó bé gái lớn hơn lại kéo cô bé tiến lên đưa bưu thiếp cho một người đi đường khác.
"Hai người làm sai gặp nhau vậy, trùng hợp đến thế à?" Mao Tuệ Châu vừa trả lời một tin nhắn, ngẩng đầu thấy cảnh bên ngoài, trong lòng có chút không vui. Ấn tượng của cô đối với Doãn Đình từ lần trước đã không được tốt, lần này cũng chẳng khá hơn, cảm giác như cô ta đang lợi dụng người quen vậy. Việc gây quỹ từ thiện, tự có các tổ chức đứng ra quyên góp. Kêu gọi người quen giúp đỡ như cô ta, không mua thì không nói, lỡ mua roofilamf sao biết họ dùng số tiền đó vào việc gì. Việc này Mao Tuệ Châu đã gặp vài lần, lại thêm tâm trạng hôm nay không tốt, vậy nên cô trưng ra bộ mặt chẳng dễ nhìn tẹo nào.
"Đúng là rất trùng hợp." Cừu Chính Khanh cũng không muốn nhắc đến Doãn Đình nhiều, quan tâm hỏi Mao Tuệ Châu: "Công việc của cậu vẫn tốt chứ?".
Mao Tuệ Châu day day trán: "Không tốt thì cũng phải làm, thôi thì giải quyết từng việc từng việc một vậy. Không biết sao lần này lại đột ngột như thế, ông chủ mình lại dở chứng, cái gì cũng bắt phải chuẩn bị. Qua vài ngày là ổn thôi. Gọi món nào dọn lên nhanh một chút, ăn xong mình còn phải về công ty nữa".
"Được." Cừu Chính Khanh gọi phục vụ đến, hai người đều gọi những món đơn giản nhất, một người gọi cơm rang, một người gọi mì Ý. Sau khi gọi món xong, Cừu Chính Khanh chợt nhớ tới lúc mình còn nhỏ, không có tiền đứng trước nhà hàng nhìn người ta ăn mà chay nước miếng, thế là anh gửi một tin nhắn cho Doãn Đình, hỏi cô có muốn mua chút đồ ăn cho bọn trẻ không.
Doãn Đình trả lời rất nhanh: "Không cần đâu ạ, bọn em đã ăn rồi. Nếu cần đưa bọn trẻ đi ăn món ngon, em sẽ dẫn. Nhưng ăn vặt thì được, ăn cái khác không hay lắm. Khi quay về chúng mà nói ra thì các bạn khác sẽ cảm thấy không công bằng".
Cừu Chính Khanh đọc xong trả lời lại hai chữ: "Tôi biết rồi". Anh hiểu, những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh như vậy, vốn đã có rất nhiều việc khiến chúng cảm thấy không công bằng, không cần phải có thêm một chuyện nữa. Anh nhìn Mao Tuệ Châu, ngón tay cô đang lướt trên màn hình chiếc smartphone, hình như đang trả lời mail. Cừu Chính Khanh cũng lướt qua hộp thư của mình một chút, xem thử xem có mail mới hay không.
Đột nhiên điện thoại reo lên báo tin nhắn tới, Cừu Chính Khanh mở ra đọc, là Doãn Đình gửi: Có biến. May đến rồi, ở bên kia đường, còn đang ddi về bên này nữa. Chắc không phải anh hẹn một lúc hai người đấy chứ?
Cừu Chính Khanh sầm mặt, trong đầu hiện lên vẻ mặt khinh thường của Doãn Đình, anh vội vàng trả lời: Không có, tôi không biết cô ấy đến.
Doãn Đình lập tức trả lời: Vậy em giúp anh cản cô ấy lại.
Cừu Chính Khanh suýt chút nữa thì đập đầu xuống bàn, Doãn Đình chắc không phải mỗi ngày đều uống thuốc "Mỗi Ngày Tôi Đều Rất Dũng Cảm" nữa đấy chứ. Chẳng việc gì phải cản, anh đây làm chuyện gì đáng xấu hổ.
Cừu Chính Khanh nhanh chóng nhắn lại: Không cần cản!
Nhưng gửi xong tin nhắn thì không thấy Doãn Đình trả lời nữa, việc này làm Cừu Chính Khanh có chút lo lắng. Cô gái này chắc không chữa khéo thành vụng, làm cho anh mất mặt đó chứ?
Mao Tuệ Châu vừa gửi mail xong, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh, thấy anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó nói: "Xin lỗi, công việc hôm nay của mình hơi loạn. Chắc cậu cũng bận lắm hả?".
"Cũng tạm." Cừu Chính Khanh vừa trả lời vừa thầm đoán xem Doãn Đình cản người thế nào, không phải nói phía trước là đường đang thi công, xin mời đi đường khác chứ?
Cừu Chính Khanh trả lời như lấy lệ, Mao Tuệ Châu có chút giật mình. Cô tự xem xét lại bản thân, phải chăng thái độ lúc nãy không tốt làm cho Cừu Chính Khanh thấy phản cảm. Thế nên cô áy náy nói: "Xin lỗi, hôm nay rối rắm nên mình có chút bực mình, lúc nãy hình như hơi mất lịch sự. Mong cậu và bạn của đồng nghiệp cậu đừng để bụng".
Cừu Chính Khanh ngẩng đầu nhìn cô: "Không sao. Ai cũng có lúc bị áp lực mà, việc này có thể thông cảm. Lúc nãy Doãn Đình còn nói có lẽ công việc cậu rất mệt mỏi, mệt như vậy vẫn đến đúng hẹn là rất tốt. Cho nên cậu cũng đừng ngại, mọi người đều hiểu mà".
Mao Tuệ Châu ngẩn người, Doãn Đình nói như vậy sao? Trong lòng cô lại càng thêm rối rắm, cảm thấy hổ thẹn. Vừa nãy hậm hực với người ta thậ không nên, còn những đứa trẻ gọi cô là tiểu thư cũng chỉ là không hiểu chuyện, cô so đo với chúng làm gì. Nghĩ vậy cô bất giác nhìn ra cửa sổ, thấy Doãn Đình đang kéo theo ba đứa trẻ đi về phía hướng khác, lúc này xuất hiện một cô gái toàn thân đồ hiệu lấp lánh, trên tay còn xách lỉnh kỉnh mấy cái túi giấy hàng hiệu thu hút sự chú ý của cô.
Chú ý đến cô ta không phải vì số đồ hiệu kia, mà vì cô gái này vừa bước vào nhìn thấy Cừu Chính Khanh, sự vui mừng không hề che đậy trong mắt mới khiến Mao Tuệ Châu nảy sinh sự cảnh giác. Cùng lúc này, Cừu Chính Khanh nhận được một tin nhắn, Doãn Đình viết: "Thật xin lỗi, em không cản được, cô ấy nói muốn đến nhà hàng anh đang ngồi ăn cơm. Em đã cố gắng hết sức, nhưng lại không thể làm quá lộ liễu, cho nên đành phải để cô ấy vào. Em dẫn bọn trẻ đi trước đây".
Cừu Chính Khanh dở khóc dở cười, Thẩm Giai Kỳ đến nhà hàng này dùng cơm, cô cần gì phải làm như chạy giặc thế kia? Nếu đổi thành người khác chắc sẽ nghĩ cô có tật giật mình, nhưng anh lại không nghĩ vậy, anh chỉ rất hiếu kỳ không biết trong cái đầu rất khác người kia của Doãn Đình đang nghĩ cái gì.
Nghĩ là làm, Cừu Chính Khanh nhắn lại cho Doãn Đình một tin, hỏi cô: Mọi người ăn một bữa cơm bình thường thì sao? Sao cô phải dẫn bọn trẻ chạy?
Vừa gửi tin nhắn đi thì anh nghe một giọng nói quen thuộc cất lên: "Cừu tổng? Đúng là trùng hợp thật".
Thẩm Giai Kỳ nhìn lướt qua Mao Tuệ Châu, mỉm cười. Mao Tuệ Châu cũng nhìn Thẩm Giai Kỳ, không lên tiếng. Cừu Chính Khanh nghiêm chỉnh đứng đắn, giới thiệu hai cô gái với nhau. Hai người nhìn nhau cười một cái, bắt tay làm quen.
Cừu Chính Khanh nhìn tình cảnh trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình bị Doãn Đình lây nhiễm, trong lòng như có chút chột dạ.