Chương 18

Cừu Chính Khanh về đến nhà, ôm mèo Đại Đại một lúc. Doãn Đình lại mua thêm vài món đồ cho mèo, căn phòng có thêm một cái tủ, bên trong có rất nhiều quần áo nhỏ dành cho mèo, còn có bộ dây đeo cho mèo, dây cuộc cổ, có cả các loại đồ ăn vặt, đồ chơi.

"Cô ấy chiều hư mày mất rồi." Cừu Chính Khanh nói với Đại Đại. Đại Đại không thèm đếm xỉa đến anh, nhưng lại rất có hứng thú với thức ăn trong tủ. Nó bị Cừu Chính Khanh kéo ra, anh cũng nhanh tay đóng tủ lại. Anh nghĩ, mình cũng sẽ bị Doãn Đình chiều hư thôi.

Cừu Chính Khanh nằm trên giường, nhớ đến nụ hôn của Doãn Đình, cảm thấy toàn thân nóng lên. Như đang nằm mơ vậy, đây là Giáng sinh tuyệt vời nhất anh từng trải qua trong cuộc đời này.

Doãn Đình cũng trong trạng thái bay bổng. Doãn Thực vẫn đang ở quán ba, Doãn Quốc Hào thì ngủ rồi. Cô giúp việc trong nhà ra hỏi Doãn Đình có muốn ăn đêm không. Cô lắc đầu, cười ngẩn ngơ rồi chạy về phòng mình. Doãn Đình trịnh trọng lấy khung ảnh điện tử mà Cừu Chính Khanh tặng mình từ trong túi ra, đặt lên tủ đầu giường. Trong khung ảnh từng lời hứa hẹn của anh hiện lên luân phiên, Doãn Đình nhìn mãi, thẹn thùng ngả người lên giường, lấy chăn che kín mặt mình.

Cô thích nụ hôn của anh, trên người anh có khí chất khiến người ta yên lòng. Anh cũng rất dịu dàng, bàn tay thật ấm áp, đôi mắt rất sáng, ánh mắt động lòng người. Anh còn nói hy vọng ngày anh có thể đến nhà cô ra mắt sẽ sớm đến.

Doãn Đình cười ngây ngốc, anh nôn nóng quá đi. Thật đáng yêu.

Cô quyết định phải tặng một món quà khác cho anh, phải sáng tạo như cái khung ảnh điện tử của anh vậy, ừm, là món quà khiến người ta cảm động. Doãn Đình nghiêm túc suy nghĩ. Nghĩ rồi lại nghĩ, lại nhớ đến hôm anh cứ luôn nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như thế, đột nhiên cô lại thấy thẹn thùng.

Cười ngây ngốc hơn nửa ngày, điện thoại đột nhiên reo lên, cô nhìn chằm chằm, là Cừu Chính Khanh. Doãn Đình vội vàng nhận điện thoại, "Anh về đến nhà rồi à?"

"Ừ về được một lúc rồi."

"Đại Đại vẫn ổn chứ?"

"Tất nhiên rồi." Ăn no thì chơi, chơi chán thì ngủ, con mèo đó muốn ổn hơn nữa cũng khó.

"Vậy bây giờ anh đang làm gì?"

Nằm trên giường nhớ em. "Không làm gì cả." Anh ngại nói ra sự thật. "Em đang làm gì thế? Chuẩn bị ngủ chưa?"

"Em cũng không làm gì cả." Nằm trên giường suy nghĩ về anh không thể tùy tiện nói ra, ít ra anh phải thừa nhận là anh nhớ cô thì cô mới nói. Cô chợt nhớ ra: "Đúng rồi chìa khóa nhà anh vẫn còn ở chỗ em!?"

"Anh biết. Anh làm cái mới rồi." Cừu Chính Khanh cười, "Nếu anh vứt đồ lung tung và hay quên giống em, chẳng phải là không vào nhà được hay sao."

"Vậy chiếc chìa khóa này thuộc về em." Cô mới không thèm trả cho anh.

"Được nó là của em." Cừu Chính Khanh ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Tiểu Đình".

"Sao thế?"

"Trước giờ anh chưa từng bấm chuông cửa nhà mình. Cảm ơn em." Giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng của anh khiến lòng Doãn Đình đầy xúc động.

Trước giờ chưa từng ấn chuông cửa nhà mình, vì phía sau cánh cửa không có người mở cửa cho anh, cảm giác đó thật cô đơn biết mấy? Doãn Đình cảm thấy xót xa.

"Hôm nay anh rất vui." Cừu Chính Khanh nói.

"Em cũng thế." Doãn Đình rất cảm động.

"Anh phải đi ngủ thôi, mai còn phải đi làm."

"Được, anh nghỉ ngơi sớm đi"

"Hẹn em tối mai gặp lại." Cừu Chính Khanh muốn xác nhận một lần nữa mới yên tâm.

"Dạ, ngày mai gặp."

Cúp điện thoại, tâm tình Doãn Đình có chút phập phồng. Cô phải đối xử với anh tốt một chút, không, phải tốt với anh thật nhiều thật nhiều.

Hôm sau, Cừu Chính Khanh đi làm. Nhận được rất nhiều sự quan tâm của đồng nghiệp. Đặc biệt là những người theo dõi Weibo của "Đình Đình Ngọc Lập 413", ai cũng chúc mừng anh. Weibo của anh cũng rất náo nhiệt, những người thân hay không thân, quen hay không quen cũng chạy tới chúc mừng. Số người theo dõi Weibo của anh tăng vọt.

Có rất nhiều tài khoản chắc là đã từng theo dõi Weibo của Doãn Đình, chạy qua chỗ anh nói, "Xóa bài đăng Weibo vì bạn trai, thật đáng ngưỡng mộ". Cừu Chính Khanh đáp lại một cái mặt cười, không hề khách khí mà nói "cảm ơn".

Cảm giác này rất mới mẻ, nhưng cũng vô cùng tuyệt diệu. Cừu Chính Khanh thấy rất tốt. Anh pha cho mình một ly cà phê, bắt đầu ngày làm việc mới. Trước khi bắt tay vào công việc, anh chụp tấm hình ly cà phê đăng lên Weibo, gắn thẻ "Đình Đình Ngọc Lập 413".

Rất nhanh có đồng nghiệp bình luận dưới bài đăng đó lời chúc mừng, còn nói sáng sớm lão đại đã khoe chuyện yêu đương nồng nhiệt vậy à?

Tiếp đó Doãn Đình xuất hiện. "Đình Đình Ngọc Lập 413" trả lời bình luận của người đồng nghiệp kia: "Vị huynh đài này, có thể nhường chỗ chút không, tôi muốn giành tem bài đăng khoe truyện yêu đương nồng nhiệt của bạn trai mình. Làm ơn đi, làm ơn". Phía sau còn một chuỗi biểu tượng đáng thương.

Cừu Chính Khanh nhìn thấy bình luận này suýt thì phun hết cà phê ra. Người đồng nghiệp kia lập tức trả lời: "Được! Quân tử phải biết giúp đỡ người khác". Sau đó cậu ta xóa bình luận của mình đi.

Doãn Đình cũng xóa mình luận trước đó của mình. Lập tức bình luận cái khác: "Tem!!!!!". Năm dấu chấm than, phía sau là một chuỗi biểu tượng nhảy múa.

Cừu Chính Khanh lướt Weibo mấy lần, nhìn thấy toàn bộ quá trình, bất đắc dĩ che mắt cười, thật sự nhìn không nổi nữa. Anh suýt nữa thì quên mất cô bạn gái nhỏ ngọt ngào của anh nghịch ngợm biết bao.

Bình luận thứ hai của Doãn Đình là: "Anh là việc vất vả, chú ý nghỉ ngơi, phải uống nhiều nước, bữa trưa phải ăn đàng hoàng".

Người đồng nghiệp nhường tem kia lại xuất hiện, bình luận của cậu ta là một dãy "ha ha ha ha ha". Doãn Đình trả lời cậu ta: Cảm ơn, cảm ơn.

Một lúc sau những đồng nghiệp khác cũng kéo đến, trả lời bình luận của Doãn Đình: "Người đẹp, cô nhờ vào việc giành 'tem' mà theo đuổi được Cừu tổng của chúng tôi à?".

Doãn Đình đáp lại bằng hình ảnh giơ tay hình chữ V và nhe răng cười.

Lại có người hỏi: Cừu tổng khi yêu đương có phải cũng rất nghiêm túc không?

Doãn Đình trả lời: Không cho anh biết.

Cừu Chính Khanh thấy nếu anh còn không ra mặt thì chuyện này sẽ loạn hết cả lên cho xem. Anh trả lời tất cả những đồng nghiệp kia cùng một nội dung: "Quá nhàn rỗi thì mời đến chỗ tôi bàn luận công việc".

Weibo cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Doãn Đình để lại một cái mặt cười lè lưỡi rồi chạy mất. Lời trêu ghẹo của những người không liên quan để lại, Cừu Chính Khanh cũng mặc kệ. Anh tắt Weibo đi làm việc.

Giờ nghỉ trưa, anh nhận được điện thoại của Doãn Đình, cô hỏi anh đã nghỉ chưa, bữa trưa ăn gì, anh thành thật khai báo, Doãn Đình tỏ ý tương đối hài lòng. Cừu Chính Khanh cười. Anh hỏi lại cô ăn gì, Doãn Đình nói cô về nhà ăn cơm. Bây giờ sức khỏe của bố cô không được tốt, ngày nào cũng về nhà ngủ trưa, cô cũng về cùng ông. Sau đó, Doãn Đình nói cô phải đi ăn trước rồi cúp máy.

Ở bên này, cô giúp việc đã dọn cơm, Doãn Quốc Hào đang ngồi trước bàn ăn, nhìn Doãn Đình gọi điện thoại xong cười ngọt ngào đi tới. Doãn Đình nói với cô giúp việc trước: "Cô Trần, ngày mai con sẽ về học nấu ăn, lát nữa con đưa thực đơn ngày mai cho cô, cô mua rau giúp con".

Cô giúp việc nhận lời. Doãn Quốc Hào nhìn con gái, không lên tiếng. Doãn Đình vừa xới cơm cho ông vừa nói: "Con có bạn trai rồi. Lần này là thật đó, chúng con đang yêu nhau. Bố đã từng gặp anh ấy, chính là Cừu Chính Khanh, Phó tổng giám đốc của công ty chú Tần. Chú Tần chẳng phải lúc nào cũng khen anh ấy giỏi sao? Lần Trung thu trước ở nghĩa trang, bố gặp anh ấy rồi, bố nhớ không?".

"Ừ." Doãn Quốc Hào không thể hiện thái độ gì, đáp lại một câu rồi bắt đầu ăn cơm.

"Anh ấy không có người thân, trong nhà chỉ có một mình. Con muốn học nấu ăn để sau này có thể nấu những món ăn thật ngon. Bố và anh Doãn Thực không được cười con đâu đó, cũng không được đả kích sự nhiệt tình học hỏi của con."

"Không phải con biết nấu cơm rồi sao?" Doãn Quốc Hào hỏi. "Mà cậu ta tìm bạn gái hay tìm người nấu cơm vậy?"

"Tay nghề của con không tính là biết, món khó một chút là không xong rồi." Bình thường Doãn Đình ở nhà nấu ăn đều có cô giúp việc giúp, thật ra cũng không tính là biết nấu. Tất nhiên Doãn Đình không dám kể chuyện cô phá hỏng phòng bếp nhà người ta. "Là con can tâm tình nguyện, không liên quan gì đến anh ấy cả."

Doãn Quốc Hào không lên tiếng.

Doãn Đình lại hỏi: "Bố, bố xem khi nào có thể gặp anh ấy?"

Doãn Quốc Hào ăn một miếng rau, trả lời: "Hai đứa mới yêu nhau chưa được bao lâu, đợi khi ổn định rồi hẵng nghĩ tới chuyện đó. Lúc mới yêu cái gì cũng thấy tuyệt vời, đợi khi nhiệt tình qua đi, suy nghĩ kỹ rồi, lúc đó hẵng nói".

Doãn Đình bĩu môi, gắp rau cho Doãn Quốc Hào: "Bố đừng chỉ ăn thịt không, ăn thêm rau xào đi. Vậy bố nói đi, bao lâu thì mới được xem là ổn định?"

"Đến lúc đó con sẽ biết."

Lại còn thế nữa, Doãn Đình thấy hiện tại đang rất tốt mà. Nhưng bố cô đã nói như vậy, cô cũng không có cách nào, hơn nữa hai người họ đúng là chỉ mới bắt đầu yêu nhau, cũng không vội.

Lúc năm giờ triều, Doãn Đình gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh, hỏi anh tiến độ công việc thế nào rồi? Mấy giờ thì có thể tan ca? Cừu Chính Khanh quét mắt qua đống giấy tờ trên bàn và bảng tổng kết công việc rồi đáp: "Chắc anh phải làm thêm giờ một lúc, khoảng bảy giờ". Anh sẽ cố gắng về trước bảy giờ". "Em ăn chút gì lót dạ trước đi", anh dặn dò cô.

"Dạ được." Doãn Đình cúp máy.

Lúc sáu giờ kém, Doãn Đình lại gọi cho anh, hỏi: "Thời gian thế nào? Bảy giờ anh có thể xong không?"

"Ừm, cũng sắp rồi." Cừu Chính Khanh nhíu mày, lúc nãy lại có thêm một số giấy tờ khác được đưa tới, anh phải xử lí chúng trước.

"Như vậy có được không?" Doãn Đình đề nghị, "Em đến nhà anh, mua đồ ăn đợi anh về, sẵn tiện chăm sóc cho Đại Đại trước. Anh làm xong việc thì về thẳng nhà nhé".

"Được." Cừu Chính Khanh nhận lời.

Bảy giờ hai mươi tư phút, Cừu Chính Khanh gọi điện thoại cho Doãn Đình, nói bây giờ anh mới chuẩn bị về. Doãn Đình nói được, cô ở nhà đợi anh.

Ở nhà đợi anh, Cừu Chính Khanh cảm thấy ấm lòng. Cảm giác này thật kì diệu.

Ba mươi phút sau, Cừu Chính Khanh đứng trước cửa nhà mình. Lần này anh có mang chìa khóa theo người, nhưng vẫn ấn chuông cửa.

Cửa được mở rất nhanh, một gương mặt tươi cười ngọt ngào xuất hiện sau cánh cửa: "Anh về rồi!". Một con mèo mập mạp cũng chạy ra, đi vòng quanh dưới chân anh.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Cừu Chính Khanh dang rộng hai cánh tay, ôm chặt Doãn Đình vào lòng.

"Sau này, nếu có thời gian hẹn hò, buổi tối em mua đồ ăn đến nhà anh trước, có được không?" Doãn Đình hỏi anh.

Cừu Chính Khanh nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn vào đôi mắt cô.

"Em thích mở cửa cho anh." Cô nói.

Cừu Chính Khanh không nói lên lời, chỉ có thể ôm cô thật chặt.

Phía sau cánh cửa nhà anh, giờ đã có người đợi mở cửa cho anh.

Hạnh phúc biết bao.

Cừu Chính Khanh ăn một bữa tối vô cùng ngon miệng, có thịt có rau, thậm chí còn có cả món canh bổ dưỡng còn đang bốc khói, phong phú hơn cơm hộp hay mấy món đồ ăn nhanh bình thường anh tự mua rất nhiều.

Doãn Đình cùng anh ăn tối, Cừu Chính Khanh có chút không hài lòng, nói cô sao không ăn trước, để bản thân đói rồi. Doãn Đình cười hì hì, nói năm giờ hơn cô đã ăn mấy món nhẹ lót dạ rồi.

Cừu Chính Khanh nói: "Thường thì anh đều tan ca rất muộn, sau này em cứ ăn trước đi. Để phần cơm cho anh là được."

Doãn Đình buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn anh.

"Sao vậy?" Cừu Chính Khanh khó hiểu.

Doãn Đình mỉm cười, dịu dàng nhẹ giọng nói: "Trước đây anh một thân một mình, thích gì ăn nấy, thích ăn khi nào thì ăn, không ai quản anh. Nhưng bây giờ anh đã có bạn gái, sau này có thể có cả vợ, sau này nữa có thể có con. Chẳng lẽ anh muốn mãi để vợ con mình ăn cơm trước, rồi đợi anh về nhìn anh ăn cơm thừa canh cạn sao?".

Cừu Chính Khanh ngẩn người.

Doãn Đình nói tiếp: "Thi thoảng một vài lần thì không sao, nhưng nếu cứ chỉ để phần cơm cho anh là được, vậy em cần gì phải đi ăn cùng anh nữa? Em thích mở cửa cho anh, nhưng em cũng thích anh có thể về nhà ăn cơm sớm. Công ty nào cũng có quy định về thời gian làm việc, không chỉ để đảm bảo nhân viên có thời gian làm việc nhất định mà công việc cũng chỉ cần chừng đấy thời gian để hoàn thành. Tan ca rồi thì nên nghỉ ngơi, vui chơi, ăn uống và đi ngủ. Anh thấy em nói đúng không?".

Cừu Chính Khanh mấp máy môi, đáp lại: "Đúng". Anh thấy mình đang bị cô "lên lớp" cho một trận rồi.

Doãn Đình hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt. Sau này anh đừng nói với em mấy chuyện như anh tăng ca muộn, để phần cơm cho anh là được." Cô ngừng lại một chút, lại hỏi: "Anh sẽ về ăn tối đúng giờ, phải không?". Không đợi Cừu Chính Khanh trả lời, cô lại nói: "Sáu giờ tan làm, đôi khi sẽ có tình huống bắt buộc phải giải quyết luôn. Vậy thì không thể lúc nào cũng đúng giờ. Sáu giờ anh rời công ty là được, lái xe mất hai mươi phút, tính thêm thời gian đến bãi gửi xe, đợi thang máy, em làm tròn thành nửa tiếng, ưu ái cho anh 'rề rà' thêm mười phút nữa, trước bảy giơg mười phút sẽ về đến nhà, chắc là được? Đây là thời gian về nhà bình thường, ngoài ra nếu tắc đường, đi xã giao, tăng ca đột xuất gì đó, việc đấy tính riêng. Như vậy anh thấy hợp lí không?"

Cừu Chính Khanh ngẩn người ngồi đó, người làm xếp như anh mà lại bị quy định thời gian về sao?

"Anh có làm được không?" Doãn Đình dùng giọng giáo viên mần non đang dạy dỗ trẻ nhỏ, nới với Cừu Chính Khanh.

Cừu Chính Khanh ấp úng: "Ừ, anh sẽ cố gắng"

Doãn Đình gật đầu: "Cố lên"

Cừu Chính Khanh không dám lên tiếng, cúi đầu húp nốt bát canh cuối cùng. Mấy mòn Doãn Đình mua có mùi vị rất ngon. Sau đó anh nghe Doãn Đình nói: "Oa, mới yêu nhau có hai ngày, em đã đặt quy tắc cho bạn trai, cảm thấy mình thật ngầu quá".

Cừu Chính Khanh thiếu chút nữa là phun luôn ngụm canh trong miệng ra, lại còn đặt quy tắc. Lâu lắm anh không bị ai "chèn ép" như vậy rồi. Ở công ty, biểu hiện của anh còn tốt hơn cả mong đợi của ông chủ, các cổ đông thích anh, các cấp dưới tôn trọng anh. Thật sự đã lâu lắm rồi anh không bị ai lên lớp như thế. Thôi được, bạn gái anh có quy tắc, anh đành phải nghe theo thôi.

Ăn canh xong, Cừu Chính Khanh Ngẩng đầu lên thấy Doãn Đình đang chống cằm nhìn anh.

Cừu Chính Khanh vội nói: "Anh biết rồi, lần sau anh sẽ tan ca đúng giờ".

"Bảy giờ mười phút"

Doãn Đình cười.

Tiếp đó, Cừu Chính Khanh dặn dò: "Còn một việc nữa. Nếu em thường xuyên mua cơm qua đây đợi anh, anh sẽ đưa tiền em để trả".

"Tiền chợ à?" Mắt Doãn Đình loé sáng, "Được ạ". Bộ mặt hám tài của cô làm cho Cừu Chính Khanh bật cười, ai không biết còn nghĩ chắc cô thiếu tiền lắm.

"Lâu lắm rồi không ai cho em tiền". Doãn Đình cười hì hì: "Cảm giác này thật mới mẻ. Anh đưa tiền mặt à? Em thích tiền mặt, lúc cầm tiền trong tay sẽ có cảm giác hơn".

Cừu Chính Khanh cười lớn, lại còn có cảm giác nữa. Anh lấy ví ra, đưa tiền cho Doãn Đình: "Nhờ cả vào em".

"Vâng" Doãn Đình trịnh trọng cầm lấy, bắt đầu đếm tiền.

"Ngăn kéo dưới cùng của kệ sách bên trái trong phòng sách, trong đó anh cũng để ít tiền . Nếu em mua gì mà không đủ tiền thì vào trong đó lấy".

"Vâng". Doãn Đình mặt mày hớn hở, đáp lại anh.

Cô cười đáng yêu quá, Cừu Chính Khanh nhìn không được đưa tay nhéo nhéo má cô: "Đừng đụng đến phòng bếp, đừng để mèo Đại Đại phá hoại, chỉ cần căn nhà này của anh không cách vài ba hôm lại phải thay đồ đạc trong nhà hay tu sửa lại gì đó, vậy thì anh có thể nuôi được em".

"Tiền thay đồ đạc và tu sửa nhà để em trả". Doãn Đình quả quyết nói, sau đó bị Cừu Chính Khanh trừng mắt.

Doãn Đình vội sửa lại: "Ý em là, đợi mấy năm sau, khi đồ đạc trong nhà cũ hết, không dùng được nữa, phải thay mới, thì em trả tiền".

Cừu Chính Khanh bất mãn nhìn vẻ mặt cười lấy lòng của Doãn Đình. Anh thu dọn bát đũa chuẩn bị rửa bát. Doãn Đình đứng sau lưng anh nhìn nhìn một lúc, đột nhiên tiến đến ôm lấy thắt lưng người yêu. Cừu Chính Khanh cảm thấy lòng mình đang được sự ấm áp bao quanh bởi cái ôm của cô.

"Ngày mai cứ mua cơm ở cửa hàng này được rồi, anh thấy rất ngon." Cừu Chính Khanh nói.

"Vâng." Doãn Đình tựa đầu lên lưng anh. "Chỗ đó không xa lắm, em từng đến rồi. Tuy chỉ là một quán ăn nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Ngày mai em sẽ qua xem có món gì mới không để thay đổi thực đơn bữa tối cho anh". Đợi sau này cô biết nấu ăn rồi, đích thân cô sẽ nấu cho anh. Nếu được nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày, thì hạnh phúc biết mấy.

"Mai anh sẽ cố gắng về sớm hơn một chút."

"Bảy giờ mười phút." Doãn Đình nhắc.

"Được, bảy giờ mười phút." Cừu Chính Khanh vừa rửa bát, vừa nghĩ xem ra phải đặt báo thức lúc sáu giờ rồi.

Buổi tối hôm đó, Cừu Chính Khanh không làm việc. Sau bữa tối, anh cùng Doàn Đình ngồi trên ghế sô pha xe ti vi, thật ra cũng không phải là xem ti vi, chỉ ngồi dựa vào nhau, mở ti vi để đó, sau đó hai người cùng trò chuyện, hôn nhau. Đột nhiên Cừu Chính Khanh có một khao khát mãnh liệt. Anh muốn kết hôn với Doãn Đình. Vì anh cảm thấy những ngày tháng bên nhau như thế này rất tuyệt. Có người mở cửa cho anh, có người đợi anh cùng ăn cơm, trong phòng khách văng vẳng tiếng cười, trong không khí có mùi vị ngọt ngào.

Anh cúi đầu hôn Doãn Đình. Lúc này cô đang nằm trên đùi anh. Cừu Chính Khanh biết, như vậy có hơi nhanh. Đám cưới vội vàng thể hiện sự xao động, thiếu trách nhiệm. Doãn Đình chắc sẽ không đồng ý, cho dù cô cũng yêu anh rất nhiều, người nhà nhà cô cũng sẽ không đồng ý. Huống hồ, anh còn chưa gặp bố cô.

"Khi nào thì anh có thể đến ra mắt bố em?"

"Ừm, để một thời gian nữa đi." Doãn Đình không dám kể với anh việc cô đã nói qua với bố cô nhưng bị từ chối, sợ tạo áp lực cho anh.

"Được." Cừu Chính Khanh lại hôn lên má cô, tự nhắc nhở mình phải lí trí một chút.

Sáng hôm sau, Cừu Chính Khanh tham gia cuộc họp tại công ty. Sau buổi họp,

Tần Văn Dịch và anh ở lại trò chuyện vài câu, ông hỏi có phải anh và Doãn Đình đang yêu nhau thật không.

"Đúng vậy ạ." Cừu Chính Khanh nghiêm túc trả lời. "Cháu và Doãn Đình đang yêu nhau."

Tần Văn Dịch gật đầu: "Tiểu Đình rất chu đáo. Nhưng việc hai đứa ở bên nhau đúng là khiến người ta bất ngờ."

Có gì bất ngờ sau? Cừu Chính Khanh mím môi. Đúng là khiến người ta bất ngờ thật. Xét về nhiều mặt, hai người họ quả thực không có nhiều điểm tương đồng.

"Cậu nghiêm túc chứ?" Tần Văn Dịch lại hỏi anh.

Cừu Chính Khanh gật đầu: "Cháu rất nghiêm túc".

Tần Văn Chính bị sự nghiêm túc của Cừu Chính Khanh chọc cười, vỗ vỗ vai anh:

"Ngày kia tôi có hẹn đi uống trà với bố con bé. Nếu ông ý hỏi, tôi sẽ nói giúp cậu mấy câu."

Cừu Chính Khanh ngây người, vội vàng nói: "Cảm ơn Tần tổng."

"Tiểu Đình rất giống mẹ nó." Tần Văn Dịch nói: "Cả về diện mạo lẫn tính cách. Nhưng mẹ Tiểu Đình theo nghiệp kinh doanh, lúc sinh thời bà ấy rất có tiếng trong giới. Lão Doãn, bố Tiểu Đình, cũng là nhân vật máu mặt trong thương giới chúng tôi. Tiếc là bà ấy ra đi quá sớm. Cho nên lão Doãn không muốn để Doàn Đình đi vào vết xe đổ của ông ấy."

"Cháu có nghe Tiểu Đình nói qua." Cừu Chính Khanh đáp lại.

"Sự việc sau đó, tính tình lão Doãn cũng thay đổi hẳn, bỏ hết chuyện làm ăn, tài sản giao lại cho con cái, tự mình trông coi xưởng in. Nhưng sức ảnh hưởng của ông ấy vẫn còn, rất nhiều bạn bè thỉnh thoảng vẫn đến tìm ông ấy nhờ giúp đỡ chỉ bảo, mấy năm nay cũng bớt rồi. Đám bạn bạn già chúng tôi vẫn hay liên lạc với ông ấy."

Cừu Chính Khanh gật đầu, thầm nghĩ có phải Tần Văn Dịch đang ám chỉ cho mình biết bố vợ tương lai của anh không dễ tiếp xúc hay không?

Tần Văn Dịch không nói gì nhiều, chỉ kể cho anh chuyện năm đó họ cùng nhau lập nghiệp, kể xong thì để Cừu Chính Khanh trở về văn phòng. Trong lòng Cừu Chính Khanh hơi buồn, cảm thấy có chút áp lực. Anh mở Weibo của Doãn Đình lên, thấy cô vừa đăng bài mới, công bố đáp án của câu hỏi cô đăng vào hôm qua.

Câu hỏi đó là: Vì

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện