Chương 24
Doãn Quốc Hào thay giày, sắc mặt vẫn như bình thường, nói: "Bố về rồi".
Doãn Đình cố mỉm cười: "Con pha trà rồi".
"Tốt." Doãn Quốc Hào bước qua, ngồi xuống sô pha. "Rót cho bố một chén nào."
Doãn Đình đổ nước nóng vào ấm, rót trà ra một cái chén, lại rót qua một cái chén nhỏ, sau đó đặt xuống trước mặt Doãn Quốc Hào. Một chuỗi động tác liên tiếp, cô làm rất chậm, rất tỉ mỉ.
"Cảm ơn con." Doãn Quốc Hào nhìn ly trà nhưng không uống, hỏi cô: "Chính Khanh gọi điện cho con rồi?"
Doãn Đình gật đầu.
Doãn Quốc Hào mỉm cười, "Vậy bố nói chuyện với con một chút được không?"
Doãn Đình gật đầu, còn chưa nói gì, vành mắt đã đỏ hoe. Doãn Quốc Hào cười: "Phê chuẩn cho con đi lấy khăn giấy qua đây thủ sẵn".
Doãn Đình đi thật. Một lúc sau cô quay lại, trịnh trọng đặt hộp khăn giấy xuống bên cạnh.
Doãn Quốc Hào bắt đầu nói, nói đi nói lại, thật ra cũng chỉ có những lời đó, nhưng lý lẽ lại khác nhau. Với Cừu Chính Khanh ông nói ước mơ của con gái, với con gái, ông lại nói thành tựu của Cừu Chính Khanh. Đó là một người đàn ông ưu tú, ông không phủ nhận điều đó. Thậm chí ông còn ra sức khen ngợi anh yêu nghề thế nào, chuyên nghiệp ra sao. Quản lí công ty là chuyện gì, sự nghiệp của đàn ông là chuyện gì. Thân là người quản lí một doanh nghiệp cần có trách nhiệm phải gánh vác, sự nhờ vả và mong đợi của nhân viên và cấp trên. Ông cũng nói tới sự tài hoa và lý tính của Cừu Chính Khanh, ông nghĩ Cừu Chính Khanh biết rõ mình đang làm gì, anh đối với công việc của mình rất có chừng mực, anh đối với cuộc sống của mình rất biết tiết chế. Cho nên ông tin anh có thể xử lí được vấn đề giữa công việc và sức khỏe.
Ông nói rất nhiều, phân tích những điểm khác biệt và mâu thuẫn giữa Doãn Đình và Cừu Chính Khanh. Ông hỏi Doãn Đình có hiểu Cừu Chính Khanh cần gì hay không? Công việc chính là cuộc sống và sở thích của anh, còn cô?
Doãn Đình ngồi một bên không lên tiếng, một câu cũng không chen vào. Cô cũng không hề rơi nước mắt, mắt cô đã đỏ hoe, tay cô đặt trên đầu gối siết lại thật chặt, nhưng cô không hề rơi nước mắt. Cô đã hứa với Cừu Chính Khanh, phải ngoan ngoãn nghe bố nói. Phải bình tĩnh và lý trí.
Doãn Quốc Hào nói với con gái nhiều hơn với Cừu Chính Khanh. Ông muốn con gái có thể thực hiện được mơ ước của mình, không bị ràng buộc nữa, cũng mong con gái hiểu được người đàn ông như Cừu Chính Khanh, không làm ảnh hưởng đến sự vinh quang của anh. "Cậu ta sẽ không trở thành người đàn ông tan ca đúng giờ của gia đình, ít nhất trong mười mấy năm tới là vậy. Cậu ta ngồi ở vị trí đó, nhận phần lương đó, vốn chẳng thể nhẹ nhàng như những người làm công ăn lương khác. Con đặt ra quy tắc với cậu ta, cậu ta yêu con, hứa là sẽ tuân thủ, nhưng tình hình thực tế là cậu ta không thể, cậu ta vốn không làm được, cậu ta cũng không muốn làm. Rồi con sẽ tức giận, cậu ta thì thất vọng. Con nói xem, có phải vậy không?"
Đây gần như đã là lời kết thúc rồi, cuối cùng Doãn Đình không nhịn được nữa lên tiếng, nghẹn ngào nói: "Vậy con... con không đặt quy tắc cho anh ấy nữa, không được sao?"
Doãn Quốc Hào thở dài, ôm con gái vào lòng: "Con không sai khi đặt ra quy tắc, chỉ là đặt sai đối tượng. Con nên đặt ra quy tắc này, nhưng không nên đặt với cậu ta. Hai đứa không hợp đâu, con gái à. Con không nhìn ra sao?"
Cuối cùng Doãn Đình cũng bật khóc. Doãn Quốc Hào rút khăn giấy cho cô lau nước mắt. "Con muốn tốt với cậu ta, thì chắc chắn sẽ phải hy sinh chính mình. Cậu ta muốn tốt với con, cũng nhất định phải hy sinh bản thân. Con thấy, làm vậy hai đứa sẽ vui vẻ sao? Con từng nói, mây ở trên trời tự do tự tại, biến hóa khôn lường, con rất thích, thấy nó con sẽ vui. Nhưng nếu con lấy nó xuống, cất vào trong hộp, nó còn là đám mây mà con thích không?"
Doãn Đình khóc lớn: "Con thật sự rất thích anh ấy, bố à, thật sự rất thích. Trước giờ con chưa từng thích ai đến thế cả".
"Trước đây con theo đuổi bạn trai bất thành, khi quay về khóc nức nở, cũng từng nói như thế." Doãn Quốc Hào nhắc cô.
Doãn Đình khóc càng lớn hơn: "Không phải, không giống mà. Con biết, hoàn toàn không giống".
Doãn Quốc Hào hỏi cô: "Con thích gì ở cậu ta?".
Doãn Đình vừa khóc vừa cố gắng nói: "Anh ấy rất tốt. Khi nói chuyện với trẻ con sẽ cúi người xuống, để chúng không cần phải ngẩng đầu nhìn anh ấy. Anh ấy rất nhẫn nại, cho dù thấy những lời người khác nói là vô nghĩa thì cũng không ngắt lời dằn mặt người ta. Anh ấy làm việc rất chăm chỉ, có mục tiêu. Anh ấy rất ưu tú, còn rất tốt bụng. Anh ấy yêu động vật nhỏ, anh ấy đối với Đại Đại rất tốt". Cô nhớ đến dáng vẻ dịu dàng nói chuyện của Cừu Chính Khanh, vẻ mặt nghiêm túc của anh, nhớ Cừu Chính Khanh giúp Tiểu Thạch Đầu sửa lại cổ áo, nhớ anh giúp Tiểu Hàn lau giày da. Lại nhớ dáng vẻ anh ôm mèo Đại Đại nằm ngủ trên sô pha. Cô khóc không ra tiếng, sau đó nói không nên lời nữa.
Doãn Quốc Hào lẳng lặng nhìn con gái, "Những thứ này, người đàn ông khác cũng làm được".
Doãn Đình ra sức lắc đầu: "Nhưng những người đó không phải anh ấy".
"Đúng vậy, vì vậy con nên để cậu ta là chính minh đi."
Doãn Đình ngẩn người ra, như bị giáng một bạt tai vậy.
Doãn Quốc Hào ôm Doãn Đình vào lòng, nhẹ giọng hỏi cô: "Con nói xem, có đúng không? Hai đứa vốn đã không thích hợp mà".
Ở nơi khác, Cừu Chính Khanh bất an nhìn chằm chằm điện thoại, không biết bây giờ Doãn Đình ra sao rồi. Anh không dám gọi điện. Nếu họ đã nói chuyện xong, Doãn Đình chắc chắn sẽ gọi cho anh. Nên anh phải kiên nhẫn chờ đợi, phải kiên nhẫn.
Khi Doãn Đình trở về phòng đã gần như mười một giờ, cô biết Cừu Chính Khanh nhất định đang đợi điện thoại của mình, cô gọi cho anh để báo lại tình hình. Nhưng bây giờ tâm trạng của cô rất kém, nước mắt tuy đã lau khô, nhưng nỗi buồn vẫn không thể đè nén. Cô nằm trên giường, không muốn động đậy cũng không muốn nói chuyện, cảm thấy áy náy và đau lòng.
Cô tự nhủ mình nên đợi thêm chút nữa, đợi khi cô bình tĩnh lại rồi hẵng gọi điện cho Cừu Chính Khanh, đừng khiến anh lo lắng.
Nhưng đợi một lúc, đầu cô vẫn trống rỗng như cũ, nước mắt thì lại rơi xuống. Cô không biết vì sao mình lại khóc, rõ ràng không nghĩ nữa rồi mà. Cô không dám nghĩ, không biết nên làm thế nào. Cừu Chính Khanh nói đúng, bố cô có chủ kiến của ông, nhưng cô lại thấy bố nói đúng. Cô yêu cầu Cừu Chính Khanh phải thế này thế kia, nhưng lại không nghĩ cho hoàn cảnh và vị trí của Cừu Chính Khanh. Cô chỉ thấy làm thêm giờ là không tốt, mà không nghĩ tới áp lực công việc của anh.
Cô tự cho rằng mình là một người bạn gái chu đáo, thật ra thì không phải. Như việc cô muốn vì anh mà học nấu ăn, nhưng lại phá hỏng cả phòng bếp của anh vậy. Tự cho là đúng, kết quả lại trở thành việc xấu.
Doãn Đình lau nước mắt, nhớ đến câu cuối Doãn Quốc Hào nói: "Bố không đồng ý hai đứa bên nhau, con suy nghĩ lại đi, nhân lúc còn sớm hãy chia tay đi, đừng làm chậm trễ đôi bên".
Lời nói tuy không hề nghiêm khắc, nhưng lại kiên định vô cùng. Ông không đồng ý. Chuyện này khiến cho Doãn Đình đau lòng. Cô biết bố mình không tùy tiện mà nói như vậy, ông nghiêm túc phản đối họ ở bên nhau.
Không ở bên nhau? Trong cuộc sống của cô không có Cừu Chính Khanh? Doãn Đình không dám nghĩ tới.
Cô nằm dài trên giường, không biết bao lâu, đột nhiên chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình ngồi dậy.
Là Cừu Chính Khanh gọi. Doãn Đình lập tức cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, cốc nước đó hình như rót từ tối qua, lạnh ngắt. Tinh thần cô lập tức tỉnh táo hơn. Cô hắng giọng, lại hắng giọng, xong rồi mới nhận điện thoại.
"A lô." Cô nhỏ tiếng, sợ anh nghe được sự bất thường trong giọng cô.
"Nói chuyện với bố em xong chưa?"
"Ừm." Doãn Đình ưỡn lưng, cố để mình tỏ ra có tinh thần một chút.
Cừu Chính Khanh bên đầu kia im lặng, dường như đang đợi cô lên tiếng, nhưng cô chỉ "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, vậy nên anh chủ động hỏi: "Có suy nghĩ gì không?".
Suy nghĩ, Doãn Đình lắc đầu, đầu óc trống rỗng. "Em không biết nên làm sao nữa." Cô thành thật nói.
"Anh hiểu." Giọng Cừu Chính Khanh rất dịu dàng.
Nước mắt Doãn Đình lại rơi xuống: "Bố em, nói rất có lý".
"Cái này không thể phủ nhận. Nhưng em cũng biết, lý lẽ cũng không phải lúc nào cũng đúng hết." Cừu Chính Khanh an ủi cô.
Doãn Đình quệt mạnh nước mắt trên mặt mình: "Em mới biết, thì ra mình lại ấu trĩ như thế, quy định thời gian về nhà với anh, giống trẻ con chơi trò gia đình vậy. Còn phạt trừ điểm gì đó nữa, vừa ấu trĩ vừa ích kỷ".
"Anh không thấy thế." Cừu Chính Khanh nói.
"Lâu dần anh sẽ thấy, hơn nữa sẽ thấy em phiền phức, không hiểu chuyện."
Cừu Chính Khanh im lặng vài giây, trả lời: "Anh của ngày trước có lẽ sẽ nghĩ như thế, bây giờ thì không. Có một cô gái rất đáng yêu đã dạy cho anh biết, phải nhìn vào mặt tích cực của sự việc. Tan ca đúng giờ tuy sẽ giảm thời gian làm việc của anh xuống, vài việc sẽ bị trì hoãn lại, nhưng điều anh nhớ là, trong nhà anh, có người anh yêu mở cửa cho anh. Chuyện này rất quan trọng với anh".
Nước mắt Doãn Đình lại tràn ra khỏi khóe mắt. Giờ cô mới nhớ ra mình đã quên. Lúc đầu cô muốn làm anh cảm động, mở cửa cho anh, sau này đã quên mất. Cô chỉ nhớ nếu anh không về nhà đúng giờ, cô sẽ không gặp anh một ngày xem như phạt, để hy vọng anh sẽ cố gắng về nhà thật sớm. Giờ nghĩ lại, lần nào anh về nhà, cũng sẽ ấn chuông cửa. Thật ra lúc đầu người muốn ở nhà anh đợi anh về, là cô, cho nên lúc nào anh cũng sẽ ăn cơm ở nhà, không đi ăn hàng.
Thế mà cô lại quên mất. Bố đã nói đúng rồi.
"Xin lỗi, em quên mất."
"Quên cái gì?"
"Quên mất lúc đầu chúng ta chỉ hẹn hò trong nhà là vì chuyện này. Rõ ràng em là người đề xuất, là em muốn làm, em lại quên mất vì sao lại làm thế. Sau này em chỉ một mực nghĩ đến chuyện khác."
"Nhưng em đã ghi lại rồi. Em đã ghi trong nhật ký. Hôm nào đó anh còn mở ra xem, anh nhớ rất rõ."
Doãn Đình lau nước mắt, hít hít mũi: "Anh còn mở ra xem sao?".
"Đúng vậy."
"Có tổng cộng bao nhiêu tờ rồi?"
"Anh không đếm. Chỉ mở ra xem nội dung thôi."
Doãn Đình lại lau nước mắt, không nói gì nữa.
"Cho nên cách làm nhật ký tình yêu này của em rất hay. Em lúc nào cũng rất thông minh, vậy nên chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách để điều chỉnh lại." Cuối cùng Cừu Chính Khanh cũng mở lời được, nói ngay vào trọng tâm.
Thật sao? Doãn Đình không có lòng tin. Cô thấy phân tích của bố minh thật sự có lý, bản thân cô yêu cầu anh cái này cái kia, chưa từng đứng trên góc độ sự nghiệp của Cừu Chính Khanh mà nghĩ cho anh. Cô không có sự nghiệp, cô đã quen nhàn hạ, nên cô vốn không nghĩ cho sự nghiệp của Cừu Chính Khanh.
Vấn đề không phải tiền bạc hay lương bổng, vấn đề là điều người đàn ông theo đuổi và cảm giác thành tựu của anh ta.
Cuộc sống cô kỳ vọng và thành tựu mà anh theo đuổi, đã xung đột với nhau.
Đây là một nước cờ chết, bố đã nói như thế.
Bây giờ cô đang cố gắng suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra làm thế nào để phá giải. Nếu cô cứ luôn ở trong nhà đợi anh, cô thật sự sẽ không vui. Cô phải thừa nhận điểm này. Cho dù nhường nhịn, cho dù nuông chiều, cô vẫn sẽ không vui. Cừu Chính Khanh chắc chắn cũng thế.
"Chúng ta nên làm thế nào đây?" Cô hỏi anh.
"Tiếp tục thôi. Ở bên nhau, cùng nhau đối mặt." Cừu Chính Khanh vô cùng kiên định.
"Có thể sao?"
"Sao lại không thể?" Anh hỏi ngược lại cô.
Doãn Đình nghẹn lời, cô muốn tiếp tục, nhưng cô rất sợ, sợ kết quả sẽ như bố cô dự đoán. Hơn nữa bố đã nói là không đồng ý, cô không thể phớt lờ chuyện này.
Cừu Chính Khanh thở dài trong lòng, anh biết, ảnh hưởng của những lời Doãn Quốc Hào nói đối với Doãn Đình chắc chắn sẽ lớn hơn đối với anh. Doãn Đình vì muốn ở bên bố mình mà nguyện từ bỏ những chuyến đi xa, đủ thấy được tầm quan trọng của bố trong lòng cô. Doãn Quốc Hào nói, không muốn họ ở bên nhau, với Doãn Đình chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Đối thủ mạnh nhất của anh không phải Doãn Quốc Hào, mà là Doãn Đình.
Nếu Doãn Đình không thể nghĩ thoáng hơn, cứ luẩn quẩn trong cái vòng vây này, vậy anh có cố gắng đến mấy cũng vô ích. Một người một khi đã chấp nhận kết quả dự tính, sự việc chắc chắn cũng sẽ đi theo hướng đó.
"Em còn nhớ em từng nói những gì không?"
"Nói gì?"
"Mặt trời sao lại cao lại xa lại sáng như thế?"
Vì chúng ta có mục tiêu. Mục tiêu cao xa và tươi sáng.
Doãn Đình lại rơi nước mắt.
"Mặt trăng sao lại có mờ tỏ tròn khuyết?"
Bởi vì sự đổi thay cũng rất tốt đẹp.
Doãn Đình che miệng, không để mình khóc thành tiếng.
"Cà phê sao lại thơm đến thế?"
Vì Cà phê sau khi nếm trải sự khổ đau thì gặp được Sữa!
Cà Phê gặp được Sữa, còn anh đã gặp được cô.
"Xin Nghiêm Chỉnh, em rất muốn gặp anh." Doãn Đình khóc không thành tiếng.
"Được, em xuống dưới nhà đi." Cừu Chính Khanh nói.
"Cái gì?" Doãn Đình giật mình.
"Em xuống nhà đi, nơi anh đỗ xe mỗi lần đưa em về."
Doãn Đình ngơ ngác hai giây mới hiểu được ý của câu nói này! Không ngờ anh vẫn ở dưới nhà! Ngay trước cổng khu chung cư nhà cô!
Doãn Đình mặc kệ tất cả, mặt cũng không rửa, áo khoác cũng không mặc, giày cũng không thay. Cô xông ra khỏi cửa phòng, khi mở cửa ngoài thì thấy bố mình kinh ngạc ló đầu từ trong phòng ra, cô lớn tiếng nói: "Con ra ngoài chút, lát nữa về ngay", dứt lời thì chạy ra khỏi cửa, ra sức ấn vào nút gọi thang máy.
Thang máy xuống rất nhanh. Doãn Đình đứng trong thang máy, nhìn con số đang nhảy trên bảng điều khiển, tim đập liên hồi.
Anh đang ở đây, không ngờ anh lại ở đây!
Chưa đợi cửa thang máy mở hết, Doãn Đình đã xông ra. Cô chạy về phía cổng khu chung cư, chạy một mạch, cô đã thấy xe của Cừu Chính Khanh.
Bên cạnh chiếc xe, người đàn ông cao lớn ấy đang đứng nơi đó.
Người cô yêu.
Nước mắt Doãn Đình tuôn rơi, cô nhìn không rõ đường đi, chỉ cắm đầu chạy qua đó. Chạy nhanh quá, chiếc dép đi trong nhà rơi ra, cô vấp chân, ngã vào một vòng tay quen thuộc.
Cô nghe tiếng thở dài của Cừu Chính Khanh: "May thật, lần này chỉ là chiếc dép".
Không thì sao? Còn bay được gì nữa? Doãn Đình ôm anh thật chặt, đúng là sợ hết hồn, suýt nữa thì ngay trong thời khắc cảm động này ngã xuống dưới chân anh mà "hôn" đất rồi.
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng đó, chợt không nhịn được cười khúc khích, rồi chuyển thành cười lớn.
Mặt cô toàn là nước mắt, mà lại cười đến hết cả hơi. Cô ôm thật chặt Cừu Chính Khanh, cảm thấy mình thật mất mặt. Cừu Chính Khanh ôm ngang người cô lên, bế đến bên xe, mở cửa ở ghế sau ra, Doãn Đình tự giác chui vào, ngồi lên ghế sau.
Cừu Chính Khanh cúi đầu nhìn cô, thật là hết cách. Vừa khóc vừa cười, mặt mũi lấm lem. Anh đi lên ghế lái, lấy khăn giấy, mở điều hòa lên rồi đưa khăn giấy cho cô, quay người đi tìm chiếc dép không biết đã bay đến nơi nào của cô.
Anh khom lưng mò mẫm trong bóng tối tìm dép làm cô lại muốn trêu anh. Doãn Đình vừa lau mặt vừa bật cười ha ha. Cừu Chính Khanh quay lại rất nhanh, trong tay cầm theo chiếc dép đáng thương của cô. Cô nhích người vào trong nhường chỗ, Cừu Chính Khanh chui vào, ngồi xuống bên cạnh.
Anh khom lưng xuống, xỏ chiếc dép vào cho cô rồi đóng cửa xe, cởi áo khoác, gói cô lại. "Sao em không mặc thêm áo vào rồi hẵng chạy xuống đây, lạnh không?"
"Không lạnh." Cô vẫn còn muốn cười anh, nhưng bây giờ anh cách cô rất gần. Áo khoác của anh thật ấm áp, còn mang theo mùi hương của anh. Cô kéo áo, không cười nữa. Đang lúc nghiêm túc như vậy, không nên cười.
Cừu Chính Khanh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Doãn Đình nhất thời kích động, kêu lên một tiếng rồi vươn tay ra ôm lấy cổ Cừu Chính Khanh, làm nụ hôn càng thêm sâu.
Hôn đến khi hai người đều thở hổn hển, Doãn Đình khẽ lui ra, cô nhìn vào mắt anh, trong đó đều là tình ý anh dành cho cô, nụ hôn này giúp lòng cô lại ấm lên. Cô chợt nhớ tới lúc cô té ngã, nếu không phải anh chạy lên đỡ lấy cô, chắc cô đã thật sự nằm sõng soài dưới chân anh. Lỡ như miệng chưa kịp khép chặt, răng đập vào vũng bùn...
Doãn Đình lại bật cười. Cừu Chính Khanh nhìn cô khó hiểu, cô miêu tả cảnh tượng trong đầu cho anh nghe.
Cừu Chính Khanh hỏi cô: "Em biết vì sao chiếc dép lại bay đi không?"
Doãn Đình cười lớn: "Anh mau nói lý do đi".
"Nó muốn làm em cười." Cừu Chính Khanh trả lời rất nghiêm túc.
Doãn Đình lại cười, không phải câu trả lời này buồn cười, cũng không phải câu trả lời hay, mà cười vẻ mặt nghiêm túc của Cừu Chính Khanh. Cô cứ cười mãi cười mãi, sau đó mềm mại dựa vào người Cừu Chính Khanh, ôm lấy anh rồi không cười nữa. Nếu không có anh, cô vẫn sẽ vui vẻ như thế này sao?
"Cho nên hiệu quả của dép và kẹo cũng giống nhau, dù nhìn qua thì chúng là hai thứ hoàn toàn không có chút liên hệ gì." Cừu Chính Khanh nói tiếp.
Doãn Đình lại cười. "Đây rõ là nói ngang."
"Nhưng lúc nãy em cười rồi đó thôi." Cừu Chính Khanh xoa đầu cô.
"Thôi được, nếu anh muốn dùng nó để hình dung hai người chúng ta, em muốn làm kẹo." Vậy anh chính là dép.
Cừu Chính Khanh im lặng mấy giây, không cam tâm: "Ít nhiều gì anh cũng phải là đôi giày da chứ".
Doãn Đình lại cười ha ha. "Anh thật lắm chuyện." Rõ ràng là người không có óc hài hước gì, nhưng sao trong lúc đáng ra phải đau buồn lại khiến người ta vui như thế.
"Anh muốn nói cho em biết, anh sẽ không chia tay."
Doãn Đình ngừng cười, ngước mắt nhìn anh.
"Nhìn theo mặt tích cực thì, sự phản đối của bố em hôm nay cũng có lợi cho chúng ta, chúng ta có thể thấy được kết quả xấu nhất từ sớm, vậy thì có thể dự tính được tình huống xấu nhất, tất nhiên cũng tìm ra được vấn đề, giải quyết nó. Như vậy so với không có phòng bị, đến cuối cùng hóa thành bi kịch thì hay hơn nhiều."
Doãn Đình nhìn anh.
"Em biết không? Xưa nay anh chưa từng từ bỏ mục tiêu đã đặt ra. Lúc nhỏ đi học là thế, sau này đi làm cũng vậy. Bây giờ đối với em lại càng phải thế. Đừng lo, anh sẽ không bị bố em dọa cho chạy mất đâu."
Doãn Đình nép vào lòng Cừu Chính Khanh không lên tiếng. Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ tiếng hỏi anh: "Vậy chúng ta nên làm thế nào đây?".
Cừu Chính Khanh không trả lời ngay. Doãn Đình lại giành nói trước: "Em... em không quy định thời gian tan ca cho anh nữa".
"Vậy anh cũng không thể để em chờ đợi được." Biết cô đang ở nhà đợi anh về ăn cơm, anh ở công ty làm thêm giờ cũng không yên tâm được.
"Vậy em không qua nhà anh nữa." Doãn Đình nói.
Cừu Chính Khanh nghẹn lời, cô không đến nữa, anh lại thấy trong lòng không thoải mái. Quả nhiên con người đều tham lam. Thế này không được, thế kia không xong. Anh thở dài, thật sự là nước cờ chết sao?
"Hay là thế này, chúng ta hẹn hò ít lại, không đặt quy tắc như trước kia nữa, thuận theo tự nhiên, hôm nào anh không làm thêm giờ, nói trước với em, chúng ta cùng đi ăn cơm, ở nhà cũng được, ra tiệm cũng không sao. Giống như những cặp tình nhân khác vậy. Có những người cả tuần cũng không gặp một lần mà."
"Ừm." Cừu Chính Khanh gật đầu. Nghĩ lại: "Thật ra chúng ta cũng đâu có hẹn hò thường xuyên". Lúc đầu thì có, sau Tết thì ai bận việc nấy, kế hoạch sớm đã loạn hết rồi.
Doãn Đình cũng nhớ ra. "Trước đây có phải chúng ta yêu cầu và kỳ vọng quá cao không, nên mới xử lí không tốt?". Nghĩ quá tốt, làm quá ít, hoặc không làm được như dự định, nên trong lòng mới thầm oán trách, mới thấy bất mãn và thiệt thòi.
"Yêu cầu của anh chính là, em là bạn gái của anh." Cừu Chính Khanh nói, "Những cái khác em cứ từ từ mà làm".
Doãn Đình bật cười: "Người không có yêu cầu, thật ra yêu cầu mới cao đó". Cô hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Cừu Chính Khanh: "Yêu cầu của em chính là anh làm việc cho thật tốt là được, những cái khác anh cứ từ từ mà làm". Cô cười hì hì: "Anh nghe xem giọng điệu như thế, nội dung thì ít, nhưng yêu cầu cao biết mấy".
Cừu Chính Khanh ngẫm nghĩ, cũng bật cười.
"Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Rảnh rỗi thì hẹn hò, không thì cùng nhau cố gắng. Dù