Chương 25

Hôm sau là Chủ nhật, Doãn Đình đi dạo phố với Doãn Quốc Hào, chuyển mùa rồi, phải mua quần áo và giày mới cho ông. Cô lén xem qua hàng dành cho giới trẻ, không dám chọn đồ cho Cừu Chính Khanh trước mặt Doãn Quốc Hào, cô định đợi có cơ hội sẽ dẫn anh đến đây dạo một vòng.­

Hôm đó Cừu Chính Khanh cho Doãn Đình một bất ngờ, anh đã đi xem bộ phim kia. Một mình. Buổi tối chat video với nhau, Cừu Chính Khanh thảo luận tình tiết phim với Doãn Đình, anh nói anh phải đi chứng thực xem bộ phim có giống như Doãn Đình nói hay không. Kết quả, lập trường và quan điểm của cả hai quả nhiên không giống nhau.­

"Rất thú vị mà, lần sau chúng ta cũng tìm một bộ phim rồi cùng đi xem nhé." Cừu Chính Khanh nói. Trước giờ anh không xem phim nhiều, ngoài những buổi công chiếu của đối tác ra, anh chưa từng chủ động đến rạp chiếu phim. Bây giờ mới biết, thì ra tranh cãi tình tiết trong phim với bạn gái, cũng thú vị lắm.­

"Được. Mục tiêu tiếp theo, phim kinh dị." Doãn Đình xoa xoa hai tay, phim kinh dị thì sẽ càng có nhiều tình tiết để tranh cãi! Trong lúc xem còn có thể thừa cơ ôm lấy bạn trai mà làm nũng. Tuy cô không sợ hãi gì, nhưng làm nũng thì nhất định phải có!­

Nhật ký tình yêu ngày hôm đó, Doãn Đình viết: "Anh đi xem phim một mình, tuy không dẫn em theo, nhưng em vẫn rất cảm động. Cảm nhận về bộ phim của chúng ta khác nhau, quan điểm khác biệt, khi tranh luận không ai nhường ai, đây là lần đầu tiên. Chúng ta đã hẹn lần sau sẽ đi xem phim kinh dị, dáng vẻ nhíu mày của anh rất buồn cười. Anh đã cho em biết rằng, có lúc biểu hiện của sự thay đổi và cảm độngkhông phải kích động và nước mắt, mà chỉ đơn giản là cứ làm đi, sau đó cùng nhau cười."­

Hôm sau, thứ hai, đi làm thôi!­

Cừu Chính Khanh vẫn như thường lệ, họp hành, kiểm tra thư, phê báo cáo, ký duyệt, đàm phán, ra quyết định. Doãn Đình gọi điện qua, nói mấy ngày tới e là không thể gặp anh được.­

"Bố em nói, thời gi¬an này em đừng ra ngoài chơi, bây giờ đang có dịch bệnh, rất dễ bị lây."­

"Ừm." Trong này có ý gì đương nhiên Cừu Chính Khanh cũng rõ. Kế hoạch B của phụ huynh quả nhiên là kiểu 'tôi không mắng không chửi cậu, chỉ hạn chế không cho các người gặp nhau'. Nếu con cháu cố ý không vâng lời, cãi nhau với ông, ngược lại dẫn đến mâu thuẫn và xung đột. "Cứ nghe bố em trước đi."­

"Em cũng nghĩ thế." Doãn Đình nhẹ nhàng cất tiếng, thấy Cừu Chính Khanh cũng nghĩ giống mình, cô khẽ thở phào một hơi. Trước đây cô còn lo lắng anh sẽ không vui. "Vậy hôm nay anh sẽ làm thêm giờ?"­

"Ừ." Thứ Hai nào cũng khá bận rộn, chiều còn hai cuộc họp, đống giấy tờ anh cần xem đang chất đống.­

"Vậy em gọi cơm cho anh nhé."­

"Được." Cô không cằn nhằn việc anh làm thêm giờ là tốt rồi.­

Khoảng sáu giờ rưỡi, Cừu Chính Khanh kết thúc cuộc họp cuối cùng trong ngày trở về phòng làm việc, thấy trên bàn anh có một gói đồ lớn. Thư ký nói: "Cô Doãn nhờ người gi¬ao tới, nói là bữa tối của anh, bảo tôi nhận thay. Cô ấy còn nói có gửi email cho anh".­

Cừu Chính Khanh chầm chậm liếc nhìn thư ký một cái. Anh nhớ lại lời Doãn Đình đã nói.­

"Tiếp theo em muốn tấn công vào đám bạn của anh. Bắt đầu từ thư ký của anh trước."­

Cừu Chính Khanh bật cười, nói cảm ơn với thư ký. Thư ký hỏi anh còn việc gì không, Cừu Chính Khanh dặn dò công việc đã bàn trong cuộc họp, sau đó bảo cô về trước. Anh quay lại chỗ ngồi, mở gói đồ ra, hai hộp cơm, một tròn một vuông, rất lớn và rất đẹp.­

Anh mở hòm thư lên, thấy thư của Doãn Đình. Cô nói không muốn quấy rầy cuộc họp của anh, nên không gọi điện hay nhắn tin. Cô bảo anh cho hộp cơm vào lò vi sóng hâm lại, đừng ăn đồ nguội. Hộp hình vuông có hai tầng là cơm và thức ăn, hộp hình tròn là canh, ăn xong thì rửa sạch hộp, đừng vứt đi.­

Câu cuối cùng trong thư là: Tuy em không thể cùng anh ăn tối, nhưng vẫn hy vọng anh có thể ăn được một bữa ngon lành và nóng hổi. Cố lên, ăn thật no mới có sức làm việc.­

Hôm đó Cừu Chính Khanh ăn rất no, toàn là những món anh thích. Trong công ty có lò vi sóng, cơm canh đều nóng hổi, nuốt xuống thấy ấm áp vô cùng.­

Cừu Chính Khanh và Doãn Đình đã hơn hai tuần không gặp nhau.­

Doãn Quốc Hào quản Doãn Đình rất chặt. Ông không mắng cô, cũng không nói ngang, chỉ kiếm đủ loại cớ không cho Doãn Đình ra khỏi cửa. Doãn Thực muốn giúp em gái còn nửa thật nửa giỡn nói Cừu Chính Khanh là người đàn ông tốt. Kết quả Doãn Quốc Hào trả lời: "Đúng là người đàn ông rất tốt, nhưng bố không muốn cậu ta làm con rể, mà bố cũng không nghĩ là cậu ta thích đàn ông đâu".­

Doãn Thực cứng họng. Bị bố trêu chọc thì thôi, còn để em gái lại nghe bố nói không đồng ý Cừu Chính Khanh, anh thấy rất áy náy.­

Doãn Thực thương lượng với Doãn Đình: "Thế này không được, anh yểm trợ cho em, em lén chạy ra ngoài."­

Doãn Đình chớp mắt hỏi anh: "Có cần trở về không?".­

"Đương nhiên có rồi!" Doãn Thực sầm mặt. Chẳng lẽ định bỏ trốn sao? Nếu cô bỏ nhà đi, bố sẽ đánh gãy chân anh cho xem.­

Doãn Đình tiếp tục chớp mắt: "Vậy trốn ra được một hai lần thì có ý nghĩa gì?".­

"Hả?" Doãn Thực ngơ ngác, yêu cầu cao thế à? Lâu rồi không được gặp mặt, không được hẹn hò, không phải nên vội vàng chuồn ra rồi trở về chịu đòn sao? Đương nhiên bố sẽ không đánh, cùng lắm chỉ mắng vài câu, không sao.­

"Em không cần anh yểm trợ cũng chạy được mà, đâu phải là bị gi¬am lỏng. Nhưng ra ngoài hẹn hò một hai lần thì có ích gì? Chọc giận bố thì càng thêm mâu thuẫn, không hay chút nào. Em và Xin Nghiêm Chỉnh mỗi ngày đều gặp nhau trên mạng, cũng không tệ. Bọn em có thể kiên nhẫn mà. Kiên nhẫn chờ đến một ngày bố đổi ý. Đợi bố mềm lòng, hoặc khi có cơ hội thích hợp, bọn em mới gặp nhau."­

"Bố rất cố chấp." Doãn Thực thấy em gái như vậy thật đáng thương.­

Doãn Đình cười hì hì: "Em cũng thế".­

Thôi được. Nụ cười này khiến Doãn Thực thấy, thật ra không cần thương tiếc cho nó.­

Doãn Đình nói lại với Cừu Chính Khanh chuyện anh trai cô muốn giúp, Cừu Chính Khanh cười lớn. Sau đó, anh đến quán bar của Doãn Thực, cảm ơn anh ta. Doãn Thực uống vài ly với Cừu Chính Khanh, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, đều là những chuyện liên quan đến Doãn Quốc Hào và Doãn Đình.­

Lần này Doãn Thực mới phát hiện ra, đối với một vài người đàn ông, tình bạn thiết lập không phải dựa trên việc cùng chê bai bạn bè và người thân, mà cùng thảo luận và khẳng định người mình yêu.­

Doãn Thực muốn khuyên Cừu Chính Khanh đừng trách bố anh, bố anh cũng không dễ chịu gì, tuy là một ông già khó tính, nhưng những năm qua, ông vẫn luôn cố gắng làm một người cha tốt. Không ngờ Cừu Chính Khanh không cần anh khuyên, kể với Doãn Thực quá trình Doãn Quốc Hào gặp anh, cả những lời ông đã nói.­

Người lớn có lí của người lớn, anh hiểu được. Hơn nữa sau khi đắn đo rất lâu, anh thấy Doãn Quốc Hào thật ra không hẳn là không để chút đường lui nào cho họ. Ít nhất, ông không dùng thủ đoạn gì quá hiểm, vì vậy anh và Doãn Đình đều thống nhất khi tìm cách giải quyết thì tránh đối đầu với ông, không làm tăng thêm mâu thuẫn. Chỉ cần mọi người đều dùng cách ôn hòa để giải quyết, vậy thì vẫn còn chút cơ hội.­

Thật ra Doãn Quốc Hào đang quan sát họ, họ cũng đang quan sát ông.­

Hàng ngày Doãn Đình đều gọi người mang cơm đến cho anh, hộp cơm ba món thay đổi liên tục. Phải chọn món, phải gọi cho nhà hàng, chắc chắn tốn không ít thời gi¬an và công sức. Cừu Chính Khanh nghĩ Doãn Quốc Hào chắc chắn biết, nhưng ông không ngăn cản.­

Có một ngày cuối tuần Doãn Quốc Hào lại kiếm cớ đi dạo phố mà chiếm dụng thời gi¬an của Doãn Đình, Doãn Đình bèn thử trong lúc chọn giày giúp bố, đã mua một đôi cho Cừu Chính Khanh. Doãn Quốc Hào không ngăn cản.­

Đôi giày Cừu Chính Khanh đang đi dưới chân chính là đôi Doãn Đình mua. Anh nghĩ tâm tư của Doãn Quốc Hào không kiên định được như anh và Doãn Đình. Nhưng ông vẫn ngăn không cho anh và Doãn Đình gặp mặt, nên họ cũng không có ý định thử thăm dò giới hạn của Doãn Quốc Hào. Tạm thời nghe theo lời ông, sau đó dùng hành động chứng minh cho ông biết rằng họ thật sự có thể làm được. Cho dù tính cách và lối sống khác nhau, nhưng một khi đã yêu, họ có thể điều chỉnh bản thân để mang lại hạnh phúc cho nhau.­

Doãn Thực thở dài: "Gặp anh vợ tương lai còn nhiều hơn bà xã tương lai, cái này không được chút nào".­

Cừu Chính Khanh bật cười.­

Doãn Thực vừa thở dài vừa cười, Doãn Đình và Cừu Chính Khanh cũng cười. Rốt cuộc thì ông già ấy đang phản đối ai vậy?! Hai người này chẳng thấy buồn bã gì cả, bố anh cứ như đang độc diễn vậy, thật là đáng thương.­

Doãn Thực hỏi Cừu Chính Khanh: "Anh có muốn gửi gì cho em gái tôi không? Tôi sẽ giúp anh chuyển phát nhanh đến cho con bé."­

Cừu Chính Khanh nghĩ một lúc lâu: "Hay là, anh mang tôi về đi".­

"..." Doãn Thực sầm mặt. Mẹ kiếp, lúc nãy là ai bình tĩnh như không nói không gặp cũng không sao, không muốn đối chọi với ông già nhà anh, dùng cách ôn hòa để giải quyết, đợi ông ấy mềm lòng rồi mới dịu dàng phản kích? Bây giờ vừa mở miệng đã yêu cầu con trai ruột của ông dẫn quân địch về nhà. Ông già không đánh em gái, nhưng sẽ đánh anh đó.­

Nửa giờ sau, điện thoại của Doãn Đình đổ chuông, thấy người gọi là Doãn Thực.­

Cô bắt máy: "Anh!".­

"Anh trai em uống say rồi, em xuống đón cậu ta đi." Giọng nói ở đầu bên kia không phải Doãn Thực, mà là Cừu Chính Khanh.­

Doãn Đình ngây người, lát sau mới vội nói: "Anh uống say à? Được, em xuống đón anh". Cô chạy ra khỏi phòng, nói với Doãn Quốc Hào đang ngồi trong phòng khách xem ti vi: "Con xuống đón anh Doãn Thực. Anh ấy uống say rồi".­

Doãn Quốc Hào gật đầu. Doãn Đình thay giày rồi mở cửa ra ngoài.­

Ra khỏi cửa nhà, Doãn Đình bắt đầu bật cười. Nhớ đến giọng nói của Cừu Chính Khanh, nghĩ đến việc anh đang ở bên dưới, cô cười thật tươi, không khép miệng lại được. Thang máy lên rất chậm, khiến người ta nôn nóng không thôi. Khó khăn lắm mới lên tới nơi, lúc xuống vận tốc cũng như rùa bò, thật nóng lòng quá đi.­

Ra khỏi thang máy, Doãn Đình chạy thẳng ra cửa, vừa nhìn đã thấy Cừu Chính Khanh đang đứng đó!­

Doãn Đình cười hớn hở, nhanh chóng chạy qua, nhào vào lòng Cừu Chính Khanh.­

Doãn Thực thấy em gái xuống, đang giơ tay lên định chào, giải thích vì sao Cừu Chính Khanh lại ở đây, sau đó nói vài câu tình cảm giữa anh em ruột với nhau. Kết quả tay mới giơ lên một nửa, Doãn Đình không thèm nhìn anh một cái đã nhào thẳng vào lòng Cừu Chính Khanh.­

Cừu Chính Khanh không hề khách khí, dang tay ôm chặt Doãn Đình.­

Doãn Thực đứng bên cạnh xụ mặt xuống. Hai vị! Có thấy anh trai còn đang đứng bên cạnh không?­

Rõ ràng hai người ấy không thấy!­

Vì họ bắt đầu hôn nhau.­

Doãn Thực không nhìn nổi nữa, quay lưng bỏ đi. Được! Hai người được lắm! Anh cao to thế này, vậy mà cả việc làm bóng đèn cũng không đủ trọng lượng sao? Doãn Thực nghĩ thầm trong bụng, hay là anh đi gọi bố xuống, đợi em gái hôn bạn trai xong quay đầu lại nhìn, ai da, sao anh trai lại biến thành bố rồi.­

Đương nhiên, Doãn Thực chỉ nghĩ thôi chứ không làm vậy đâu. Nếu không, anh sẽ bị bố đánh cho một trận, rồi lại bị em gái đánh thêm trận nữa thì khổ.­

Cừu Chính Khanh không nỡ xa Doãn Đình, nhưng anh cũng không thể ở lại quá lâu. Hôn rồi lại hôn, phần nào đã thỏa nỗi lòng, cuối cùng anh vẫn phải nói: "Anh đến chỗ anh trai em uống rượu, tài xế vẫn đang đợi trong xe, anh phải về trước đây".­

Doãn Đình gật đầu, ôm chặt anh. Không gặp thì thấy không sao, gặp rồi mới phát hiện ra, thật sự cô rất nhớ anh, rất nhớ.­

"Em phải kiên trì, đừng nôn nóng, chúng ta còn rất nhiều thời gi¬an." Cừu Chính Khanh nói tiếp.­

Doãn Đình gật đầu.­

Hai người, anh nhìn em, em nhìn anh, không nói lời nào. Chỉ nhìn nhau cười.­

Thật ra hàng ngày họ đều nói chuyện qua mạng, cũng gọi điện cho nhau không ít lần. Gặp nhau rồi, vẫn thấy còn rất nhiều chuyện muốn nói.­

Cừu Chính Khanh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thì thầm: "Lên nhà đi".­

Doãn Đình mím môi, nhón chân hôn trả anh: "Anh về nhớ ngủ sớm nhé".­

Doãn Thực đứng cách đó không xa, đã bắt anh nhìn cảnh hai người tình tứ, lại còn bắt anh nghe đoạn đối thoại này.­

Sau lưng bỗng bị vỗ một cái, anh quay đầu lại, đập vào mắt là gò má đỏ bừng và nụ cười sởn gai ốc của Doãn Đình, còn Cừu Chính Khanh đang đứng trước cửa vẫy tay với anh: "Cảm ơn".­

Cừu Chính Khanh đi rồi, Doãn Đình ôm cánh tay Doãn Thực đi vào thang máy. Mãi mà cô vẫn không ngừng cười.­

Doãn Thực ai oán nói: "Em đừng có cười ghê rợn như vậy nữa được không?".­

Doãn Đình đáp lại anh: "Anh trai à, em yêu anh lắm".­

"Đừng dùng chiêu dành cho người yêu đáng sợ này để đối phó với anh trai em." Doãn Thực liếc cô, thầm nghĩ anh cũng nên tìm bạn gái thôi. Sau đó dẫn bạn gái tới trước mặt hai người này tình tứ, bù đắp lại những tháng ngày này.­

Cừu Chính Khanh như được tiếp thêm năng lượng từ nụ hôn của Doãn Đình, anh lại cảm thấy tràn đầy lòng tin. Vì vậy ngày hôm sau, Thần Cảm Hứng đột nhiên ghé thăm Cừu Chính Khanh. Lúc đó anh đang họp, thư ký mở cửa vào đưa tài liệu cho anh, anh thấy động tác đó, đột nhiên nghĩ đến vấn đề về kính chắn mà Doãn Đình đã nói.­

Cảm hứng hiện ra không chỉ dừng ở câu hỏi về tấm kính chắn, còn có cả chủ đề thảo luận của cuộc họp hôm đó: Phương án tiêu thụ sáu tháng cuối năm của thương hiệu giày dành cho phái nữ thuộc tập đoàn Vĩnh Khải – Tú.­

Tú là một trong những thương hiệu có tiếng nhất của Vĩnh Khải, chuyên sản xuất giày nữ. Cừu Chính Khanh nghe Doãn Quốc Hào kể chuyện ngày xưa mới biết, thương hiệu này trước kia do ông sáng lập. Mẹ của Doãn Đình, tên là Từ Tú Bình.­

Thương hiệu này vì sao lại được đặt là Tú, phòng Mar¬ket¬ing của Vĩnh Khải vẫn cho rằng, cái tên đó thể hiện cho vẻ đẹp của phái nữ.­

Còn Cừu Chính Khanh lại đoán, lúc Doãn Quốc Hào lập ra thương hiệu này, chỉ đơn thuần là lấy một chữ trong tên của vợ mình.­

Giày nữ Tú thật ra không thuộc quyền quản lí trực tiếp của Cừu Chính Khanh, nó là một công ty con hoạt động độc lập. Nhưng tất cả những kế hoạch lớn của các công ty con đều phải báo cáo lại cho phó tổng phụ trách kinh doanh của tập đoàn để nhận được nguồn hỗ trợ và phối hợp tiếp thị từ tập đoàn. Hai bộ phận này, đều do Cừu Chính Khanh quản lí.­

Sản phẩm của Tú chất lượng tốt, kênh tiêu thụ vững mạnh, thương hiệu có uy tín, doanh thu trước nay đều rất ổn định. Cừu Chính Khanh luôn an tâm với kế hoạch kinh doanh của họ. Bây giờ là tháng ba, Tổng giám đốc của chi nhánh đang báo cáo kế hoạch sáu tháng cuối năm của thương hiệu này.­

Trọng điểm của Tú trong sáu tháng cuối năm là giày đế bằng, đánh vào đặc điểm thoải mái và tự do của sản phẩm. Kế hoạch của chi nhánh là tìm một ngôi sao làm đại diện, thực hiện khảo sát qua mạng về hoạt động dùng thử, thúc đẩy sản phẩm mới trên thị trường, ngoài ra còn một vài phương án tuyên truyền nữa.­

Cừu Chính Khanh vừa nghe báo cáo vừa cảm thấy hưng phấn vì ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu. Báo cáo của chi nhánh rất chi tiết, ý tưởng của Cừu Chính Khanh cũng dần dần được hoàn thiện.­

Điều quan trọng nhất trong lần tuyên truyền thương hiệu vẫn là Tú, cái đẹp và thể hiện cái đẹp.­

Trong báo cáo, tất cả những ý tưởng và phương án được đưa ra đều xoay quanh chủ đề này.­

Cừu Chính Khanh đợi nhân viên chi nhánh trình bày kế hoạch xong, nghe qua ý kiến mọi người, anh mới lên tiếng: "Tôi có một ý tưởng".­

Phòng họp liền trở nên yên ắng, đợi nghe ý tưởng của Cừu tổng đại nhân.­

"Phụ nữ, ai cũng đều mơ ước có một mái nhà."­

Vị đại diện của chi nhánh tỏ ra kinh ngạc. Cừu tổng đại nhân nghiêm túc cuồng công việc có phải uống nhầm thuốc "Hôm Nay Tôi Rất Cảm Tính" rồi không? Những người khác cũng thấy cảm động, cả Cừu tổng đại nhân cũng bị uốn nắn thành ra thế này rồi sao? Phụ nữ đâu chỉ mơ ước có một mái nhà, mà cần có cả người xây nhà nữa.­

"Hoạt động dùng thử rất thú vị, nhưng tôi thấy chưa đủ mạnh, chưa đủ sức ảnh hưởng." Cừu Chính Khanh nói. "Đừng để ai cũng có cơ hội dùng thử, không có cảm giác thử thách họ sẽ không thấy quý trọng. Nhưng cũng không thể để nó quá khó, sẽ khiến người ta thấy phản cảm".­

Cho nên? Mọi người lại tiếp tục chờ đợi. Phong cách của Cừu tổng đại nhân không phải nêu ra một đống lí luận như có như không sau đó bảo họ tự mình suy nghĩ, một khi anh đã nói ra, thì thật sự đã có ý tưởng cụ thể.­

"Một đôi giày thoải mái tự do, phái nữ nên mang nó đi thực hiện ước mơ của mình. Quá trình này, phải cho mọi người thấy. Chúng ta cho họ một sân khấu, cho họ một phần thưởng."­

"Giống như tổ chức cuộc thi?" Có người hỏi.­

"Đúng, vậy mới có tính thách thức, sức ảnh hưởng mới rộng. Cứ dùng mạng In¬ter¬net là được. Chủ đề là: Lữ hành gia. Thế nào gọi là lữ hành gia? Chính là sau khi phát hiện được cái đẹp thì chia sẻ nó cùng mọi người, rồi lan truyền tinh thần đấy đến những người khác. Chỉ cần là phái nữ, sử dụng Tú đều được tham gia. Địa điểm tự chọn, muốn đến Mỹ hay Ai Cập đều được. Chúng ta sẽ hỗ trợ về tài chính. Trước tiên, họ phải trình bày kế hoạch của mình, để mọi người bình chọn chuyến đi nào gây nhiều cảm hứng nhất. Người vào vòng tiếp theo sẽ mang theo Tú và bắt đầu đi tìm ước mơ của mình. Họ tự viết bài, chụp ảnh, tự đăng lên. Người có chuyến đi nhận được nhiều sự quan tâm và đón nhận của mọi người nhất, chính là người thắng cuộc, chúng ta sẽ trao tiền thưởng."­

Mọi người trong cuộc họp đã hiểu ra. "Để họ kể những câu chuyện của họ."­

Câu chuyện, là cách để thu hút sự chú ý của cộng đồng. Không phải cảnh đẹp, không phải mỹ nhân, mà là câu chuyện.­

"Đúng, cứ để họ 'thể hiện' là được." Cừu Chính Khanh tổng kết.­

"Cái này đúng là thú vị hơn hoạt động dùng thử nhiều."­

"Nhưng Tú đâu phải giày du lịch?"­

Mọi người bắt đầu bàn bạc.­

"Chủ đề của chúng ta đâu phải du lịch, là ước mơ. Không nhất định cứ phải đi du lịch mà. Hành trình cuộc sống cũng được, phải không?" Một đồng nghiệp nữ rất thích kế hoạch này. "Còn nữa, giày đế bằng cũng có thể mang đi du lịch thoải mái. Một đôi giày đế bằng phối với quần hay váy đều được. Tôi đi du lịch cũng ít khi dùng giày thể thao, chỉ cần giày đế bằng là được. Vả lại, đúng lúc có thể thể hiện được ưu điểm của sản phẩm là sự thoải mái và tự do. Tôi thích ý kiến này."­

Một người khác nói: "Hoạt động này cũng dễ tổ chức hơn dùng thử, vì khống chế được mục tiêu của người tham gia, không cần số lượng nhiều, chỉ cần chất lượng tốt. Những người đi du lịch nổi tiếng trên mạng cũng rất quen thuộc với chuyện hợp tác cùng các công ty, chắc sẽ dễ bàn bạc. Hợp tác với họ, mời họ tham gia, với sự nổi tiếng của họ, vòng sơ tuyển chắc chắn có thể thông qua, sau đó lại mượn sự nổi tiếng này, tiến hành cuộc thi chung kết. Sức ảnh hưởng của hoạt động này có thể đảm bảo."­

Vậy sao? Cừu Chính Khanh không hiểu mấy chuyện người đi du lịch nổi tiếng trên mạng. Anh chỉ biết thiên sứ Tiểu Đình nhà anh rất lợi hại. Trong lòng anh, không ai biết tìm kiếm và truyền tải cái đẹp hơn cô nữa.­

Cô có một mơ ước, cô muốn trở thành lữ hành gia. Anh không thích du lịch, nhưng anh rất muốn giúp cô thực hiện ước mơ đó.­

Cô nói lữ hành gia chính là người thấy được cái đẹp thì chia sẻ nó với mọi người, vậy anh cho cô một sân khấu, để có thêm nhiều người thấy được cái đẹp mà cô nhìn thấy.­

Anh cũng muốn cho Doãn Quốc Hào thấy, khi hai người hoàn toàn khác nhau, việc có thể làm không chỉ là chiều chuộng, mà còn là ủng hộ lẫn nhau. Anh sẽ không trói buộc đôi cánh của Doãn Đình, anh muốn dùng thương hiệu mang tên mẹ cô, giúp cô bay lên.­

"Tài khoản 'Khinh Khí Cầu' có hơn hai triệu người theo dõi, 'Cô Gái Thích Đi Bộ' có hơn một triệu..." Những người khác vẫn còn đang thảo luận.­

Cừu Chính Khanh lấy lại tinh thần, cái gì, mấy người nổi tiếng kia không làm gì cũng một hai triệu người theo dõi? Tiểu Đình nhà anh có bao nhiêu, hai ba mươi nghìn thì phải?­

Cừu Chính Khanh tạm thời gạt việc so sánh mức độ nổi tiếng qua một bên. Việc quan trọng cần làm bây giờ

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện