Chương 28
"Anh thấy rồi." Cừu Chính Khanh nói với cô.
"Em xin lỗi." Giọng Doãn Đình rõ ràng vừa mới khóc xong. Trên thực tế, cô đã ngồi trước màn hình máy tính rất lâu, nhưng không nghĩ ra được cách nào để xử lí chuyện này. Những lời lên án và chửi mắng cứ lũ lượt kéo tới. "Em xin lỗi." Doãn Đình đã khóc một trận, nhưng giờ nghe giọng của Cừu Chính Khanh, nước mắt lại rơi xuống. "Em lại gây thêm phiền phức cho các anh rồi. Em thật ngu ngốc. Em không nghĩ tới sẽ thành ra thế này. Em không giống những lời người ấy nói. Nhưng em đọc đi đọc lại những gì người đó viết, lại không biết phản bác thế nào. Xin lỗi, một cuộc thi hay như thế này, bị em làm hỏng hết rồi."
Cừu Chính Khanh nghe giọng cô có chút đau lòng, vội nói: "Không cần xin lỗi, em không làm gì sai cả. Cuộc thi vẫn đang tiến hành, không bị phá hỏng".
Doãn Đình sụt sùi: "Em muốn cứu vãn nó, nhưng ngồi nửa ngày trời, cũng không nghĩ ra mình có thể làm gì. Cảm thấy dù em có nói gì cũng sẽ bị chỉ trích. Nhưng nếu lựa chọn cách im lặng cũng không được. Em không biết phải làm thế nào cả". Cô càng nói càng thấy buồn, "Cuộc thi đang yên đang lành của các anh, đã bị em liên lụy rồi. Họ còn chỉ trích cả anh, cả Tú, đều là những lời rất khó nghe. Em xin lỗi".
"Thôi nào, đừng xin lỗi nữa. Chuyện này không phải do em. Trên mạng là vậy. Em không thể khống chế việc người khác nghĩ gì, cũng không thể khống chế được người khác làm gì".
"Nhưng là do em mà ra. Nếu em suy nghĩ kỹ hơn, nếu em không viết những dòng kia, thì không khiến người ta nghi ngờ, cũng không dẫn tới những lời mắng chửi như ngày hôm nay rồi."
"Anh đã nói không phải tại em. Nếu không có em, anh cũng không nảy ra ý tưởng mà đề xuất cuộc thi này. Vì em nên mới có cuộc thi này." Cừu Chính Khanh cố an ủi cô.
Không ngờ Doãn Đình càng buồn bực hơn: "Em càng áy náy hơn nữa. Anh tốn nhiều tâm tư vì em như thế, em lại gây phiền phức. Khiến tâm huyết của mọi người đổ xuống sông xuống biển".
"Tiểu Đình, bây giờ em không đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Em hoàn toàn không nghĩ tới những lời người ta buộc tội em là sai. Em không cần tự trách bản thân vì chuyện mình không làm. Đúng là anh cũng bị chỉ trích, nhưng xét từ khía cạnh nào đó lại là chuyện tốt, anh là người yêu em, những chuyện cùng chung hoạn nạn thế này sẽ giúp tăng thêm tình cảm không phải sao? Em vẫn luôn dạy anh mà, chuyện gì cũng phải nhìn vào mặt tốt của nó. Bây giờ chúng ta đang nhìn về mặt tốt đó. Có chất vấn, có tranh luận đúng là khiến người ta mất vui, nhưng cũng sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, nếu xử lí thỏa đáng, sẽ có càng nhiều người hiểu và đồng tình với hoạt động của chúng ta, về mặt thương mại mà nói, đây không phải là chuyện xấu."
"Nhưng đâu có giống nhau. Mấy trò gi¬an lận anh nói lúc trước là có người giật dây, các anh có thể khống chế được, còn cái này không phải gi¬an lận, là phê phán. Những lời mắng chửi khó nghe kia đang hạ thấp cuộc thi. Họ còn nói cả anh, toàn những lời khó nghe. Rõ ràng anh rất xuất sắc, rất chăm chỉ làm việc, nhưng họ không biết, họ chế nhạo anh, châm chọc anh." Doãn Đình nghĩ đến việc này thì khó chịu vô cùng.
"Tiểu Đình à." Cừu Chính Khanh cố gắng suy nghĩ xem làm sao có thể khuyên cô, "Em quen họ sao?".
"Ai?"
"Những người mắng chửi anh trên mạng."
"Em không quen."
"Anh cũng không quen." Cừu Chính Khanh nói, "Cho nên, sao chúng ta phải vì những người xa lạ mà buồn chứ. Anh xuất sắc hay không, cố gắng hay không, họ chẳng hề bận tâm. Em buồn hay không, họ cũng không để ý. Vì chỉ nói qua mạng in¬ter¬net nên khiến họ có cảm giác an toàn và hưng phấn, có thể tùy ý nhận xét, không cần chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Em bảo họ đến công ty gặp thẳng anh và nói những lời đó, xem họ có dám không?".
Doãn Đình sụt sùi, lí lẽ này cô hiểu, nhưng khi phải đối mặt với nó vẫn thấy rất buồn, "Nhưng... nhưng cũng vì vậy họ sẽ càng làm lớn chuyện hơn. Cuộc thi này phải làm sao? Em thấy trong phần bình luận có người tuyên bố rút khỏi cuộc thi rồi. Còn có người nói Tú làm ăn không thật thà, sau này không mua nữa. Em hại công ty các anh thành thế này, em thật không biết nên làm thế nào để cứu vãn nữa. Thật xin lỗi".
"Bên Tú có bộ phận quan hệ công chúng chuyên xử lí chuyện này, họ đang chuẩn bị đưa ra phát ngôn chính thức. Tạm thời em đừng làm gì cả, đừng tranh cãi với họ, đừng giải thích, đợi họ lên tiếng trước. Bên 'Tú' sẽ cho người liên lạc với em, giải thích với em hướng phát triển của sự việc. Nếu có gì cần em làm, họ sẽ trao đổi với em. Nếu em có thắc mắc hay suy nghĩ gì, cũng có thể nói với họ, không thì bàn bạc với anh cũng được."
Doãn Đình im lặng một lúc mới nói: "Em nghĩ, chắc em không thể tiếp tục tham gia cuộc thi rồi".
"Em nghĩ như vậy thật à?" Giọng Cừu Chính Khanh trở nên cứng rắn, "Đây không phải lời mà thiên sứ của anh sẽ nói. Thiên sứ của anh rất dũng cảm".
Doãn Đình hít sâu một hơi: "Em đâu phải thiên sứ, em chỉ là một người bình thường thôi".
"Đúng vậy. Em cũng là một người bình thường, em không phải tiền, sao có thể khiến ai ai cũng thích em được. Họ đã không thích em, em còn lãng phí tình cảm cho họ như vậy thì thiệt thòi lắm, em ngốc quá đi."
Doãn Đình không nói gì.
Cừu Chính Khanh hỏi cô: "Em đang ở nhà à?".
"Vâng."
"Tốt, vậy bây giờ em nghe lời anh. Tắt máy tính đi, đừng xem nữa. Đi rửa mặt, uống một cốc nước, sau đó lên giường nghỉ ngơi. Đừng tiếp tục theo dõi những tin tức trên mạng nữa, kệ họ đi."
Doãn Đình suy nghĩ một lúc, trả lời: "Vâng."
"Nếu muốn có người ở bên cạnh, có thể tìm bạn bè em, hoặc qua chỗ anh."
"Em vẫn muốn ở một mình hơn."
"Được." Giọng Cừu Chính Khanh đã thả lỏng phần nào, "Nghe lời anh, tắt máy tính, cũng đừng dùng điện thoại lên mạng, đi rửa mặt trước đã. Hết giờ làm, anh sẽ qua đón em, được không?".
"Được ạ."
"Vậy bây giờ đã tắt máy chưa?"
Doãn Đình nhìn màn hình máy tính, rất muốn lướt qua xem tình hình thế nào rồi, nhưng nhớ những lời Cừu Chính Khanh vừa nói, cô cắn răng, tắt máy. "Em tắt rồi."
"Tốt lắm. Còn muốn nói gì nữa không?"
Doãn Đình suy nghĩ, lắc đầu: "Thôi, em đi rửa mặt".
"Được. Có gì thì gọi cho anh, được không?"
"Vâng."
Doãn Đình cúp máy, trong lòng vẫn thấy rất khó chịu. Nghĩ đến những lời chỉ trích đó, suýt nữa lại bật khóc. Cô đứng lên, đi rửa mặt, sau đó lên giường nằm. Nhắm mắt lại cố gắng thả lỏng, một lát sau, thấy trong lòng thoải mái hơn rồi. Cừu Chính Khanh đã nói, cô là người thế nào, cô sống ra làm sao, những người kia đều không hề quan tâm, họ không biết cô, cô cũng không biết họ.
Cô hít một hơi thật sâu, cô không nên vì họ mà buồn. Cảm xúc của Doãn Đình thế nào cũng không thay đổi được chuyện họ coi thường và phê phán cô. Vì vậy cô không cần phải buồn, cô nên lấy lại tinh thần rồi giải thích một chút. Nhưng nên giải thích thế nào? Cô thật sự biết trước cuộc thi sẽ diễn ra, thậm chí Cừu Chính Khanh còn nói, cuộc thi này được thực hiện vì cô. Nếu nói như vậy, người ta sẽ càng khinh miệt, mắng chửi và chế giễu thêm thôi, sẽ lại nói cô khoe khoang, không có não?
Quả thực, Doãn Đình nhờ có quan hệ của Cừu Chính Khanh mới lên được bảng giới thiệu. Đây đúng là đi cửa sau còn gì. Làm sao để giải thích đây?
Doãn Đình càng nghĩ càng thấy mình không đúng. Thậm chí cô còn thấy lời của người kia nói cũng có lí, chẳng qua đối phương suy đoán ác ý, nói toàn những lời khó nghe, còn công kích cá nhân.
Doãn Đình thở dài, đúng là không thể suy nghĩ tiếp. Theo tình hình hiện tại, bất luận cô viết gì, đăng gì cũng sẽ bị chỉ trích, bị cười nhạo. Cô không muốn vậy, cái cô muốn chia sẻ, muốn truyền tải là niềm vui và hạnh phúc, không phải như lúc này đây. Nhớ đến một đống chứng cứ nêu ra trong bài mắng chửi kia, những từ ngữ ghê tởm gì đó, Doãn Đình quả thực không còn dũng khí đăng bài, tiếp tục tham gia cuộc thi nữa.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, tâm trạng không có cách nào bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn không nghĩ ra cách để giải quyết. Chợt điện thoại reo lên, cô cầm lên xem, là một người bạn gọi đến, cô đoán chắc là muốn hỏi chuyện trên mạng, cô thật sự không có tâm trạng để trả lời, vậy nên từ chối cuộc gọi. Doãn Đình gửi một tin nhắn qua: "Xin lỗi, có gì chúng mình liên lạc sau".
Bên đó chắc đã hiểu, không gọi lại nữa.
Một lát sau, Tần Vũ Phi, Thẩm Gi¬ai Kỳ, Mao Tuệ Châu và rất nhiều bạn bè đều gọi đến, Doãn Đình từ chối toàn bộ, gửi tin nhắn kia cho tất cả bạn bè. Sau đó, họ đều không gọi lại nữa.
Doãn Đình đã đoán đúng, những người bạn đó đều vì chuyện trên mạng mà muốn an ủi cô, thấy cô không nhận cuộc gọi cũng không làm phiền nữa. Nhưng Doãn Dình không biết, đám chị em của cô đã tức tốc lập thành một đội, bắt đầu chiến đấu với những người công kích cô trên mạng kia.
Bà bầu Tần Vũ Phi tuy bụng đã lớn nhưng sức chiến đấu không hề yếu kém, trực tiếp gắn tên người viết bài kia, trả lời lại: "Cả tiếng người cũng nói không xong, còn học đòi theo người ta cười. Lúc cô cười thì làm ơn soi gương đi, có công hiệu giảm béo đó".
Thẩm Gi¬ai Kỳ cũng biết bài đáp trả: "Tiểu Đình vừa khờ vừa ngốc, cả ngày tôi đều trêu chọc cô ấy cho vui. Nhưng xin lỗi, nếu có người dám ức hiếp cô ấy, tôi tuyệt đối không bỏ qua. Cô ấy đúng là có người yêu vừa cao đẹp trai lại giàu đó, thế nào? Không được à? Bản thân cô ấy cũng vừa đẹp vừa trẻ vừa giàu, thế nào? Không được chắc? Bài đăng của cô ấy có nội dung buồn cười cỡ nào? Buồn cười hơn của cô được sao? Cô nên đọc lại cho kỹ những gì cô ấy viết trong suốt năm năm qua đi, học hỏi thế nào gọi là vẻ đẹp tâm hồn. Người như cô, đã không nhìn thấy cái đẹp ẩn giấu bên trong thì thôi đừng nói chuyện ước mơ nữa! Vì cô có đi đến chân trời góc bể cũng không tìm được đâu. Trong mắt nhìn gì cũng thấy xấu xa nên mới ác ý công kích người khác, mở miệng ra toàn nói những lời dơ bẩn, lấy đâu ra ước mơ? Ước mơ nhìn thấy cô sẽ bỏ chạy thục mạng, còn vừa đi vừa hét: Cứu tôi với, cô ta quá đáng sợ, đừng để cô ta đến gần tôi".
Người hâm mộ của Doãn Đình cũng không nhàn rỗi. Họ lật lại những bài đăng trước đây trên Wei¬bo và Blog của Doãn Đình, chứng minh cô là người lương thiện, thích viết những câu chuyện nhỏ truyền cảm hứng cho người khác. Cô đã từng đến rất nhiều nơi trên thế giới, hoàn toàn đủ tư cách tham gia "Hành trình đi tìm ước mơ", đủ tư cách để lên mục giới thiệu. Hơn nữa cô cũng chỉ lên mục giới thiệu có một ngày, giống với trường hợp của những thí sinh khác. Còn chuyện cô và bạn trai, mọi người đều thấy đó là một mối tình ngọt ngào dễ thương, ai ai cũng chúc phúc.
Với thân phận của bạn trai, cô có thể biết trước thông tin về cuộc thi, sau đó mới tham gia, không thể vì thế mà nói cô ấy gi¬an lận được. Tham gia cuộc thi đi mua giày, cứ cho là quảng cáo thì làm sao? Cuộc thi này đâu phải rút thăm, mà dựa vào số phiếu bình chọn, không thích thì đừng bỏ phiếu cho Doãn Đình là xong. Muốn thu thập chứng cứ, thì phải trình ra được chứng cứ gi¬an lận phiếu bầu kìa, những cái khác, đều là tự cô nàng blog¬ger kia suy đoán, tưởng tượng ra, rõ ràng là vu khống.
Hai bên mỗi người một câu, khai chiến kịch liệt trên mạng. Những người công kích Doãn Đình hiện đang chiếm thế thượng phong.
Hơn ba giờ chiều ngày hôm đó, ban tổ chức của Tú lên tiếng giải thích. Chủ ý có vài điểm:
1. Để đảm bảo cuộc thi có thể tổ chức thành công, trong gi¬ai đoạn chuẩn bị, công ty đã chủ động mời một số người nổi tiếng trên mạng tham gia. "Đình Đình Ngọc Lập 413" là một trong số đó. Trang cá nhân của cô ấy đã hoạt động được năm năm, có hơn hai nghìn bài viết, đa số đều là nhật ký du lịch, giới thiệu món ăn ngon và niềm tin vào cuộc sống, đầy tinh thần tích cực, thu hút vài chục nghìn người theo dõi. Hơn nữa trên trang Wei¬bo, cô ấy cũng thường xuyên tương tác với người hâm mộ. Do vậy, Đình Đình Ngọc Lập là người thích hợp tham gia cuộc thi này. Trước khi công bố cuộc thi, công ty đã gửi lời mời tới một trăm năm mươi người nổi tiếng, những người đó có muốn tham gia hay không là quyết định cá nhân của họ. Công ty không hề có bất cứ lời hứa hẹn hay điều kiện nào không thỏa đáng với một trăm năm mươi người này, tài khoản dự thi của họ không khác gì những người khác, cũng trải qua trình tự như nhau, tuân thủ chung một nguyên tắc. Chúng tôi hoan nghênh các bạn tham gia kiểm chứng.
2. Bạn trai của "Đình Đình Ngọc Lập 413" đúng là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Vĩnh Khải, ông Cừu Chính Khanh. Cuộc thi này không phải hình thức rút thăm tặng quà, cũng không do ban tổ chức bình chọn ra người chiến thắng cuối cùng, mà do công chúng quyết định. Web¬site của cuộc thi do bên thứ ba quản lí và giám sát, vì vậy về nguyên tắc không có quy định hạn chế người thân của nhân viên tập đoàn cùng công ty khác tham gia cuộc thi. "Đình Đình Ngọc Lập 413" có tư cách tham gia.
3. Trang hoạt động cá nhân của "Đình Đình Ngọc Lập 413" từ tối qua – ngày Mười một tháng năm được đưa lên vị trí trang đầu là vì nội dung bài viết của cô ấy phong phú, có sức truyền tải sâu rộng, đáng để ban tổ chức giới thiệu đến mọi người. Trang chủ của cuộc thi cũng có nói rõ về mục giới thiệu, mỗi ngày ban tổ chức sẽ chọn ra mười bài viết có nội dung xuất sắc để đưa lên, thời gi¬an từ 17:00 ngày hôm trước đến 17:00 ngày hôm sau, hai mươi tư tiếng sẽ đổi một lần. "Đình Đình Ngọc Lập" và chín người khách được giới thiệu đều như nhau, không hề có đối đãi khác biệt.
4. "Đình Đình Ngọc Lập 413" cũng như những người dự thi khác, trong thời gi¬an cuộc thi diễn ra, cô ấy nắm giữ toàn bộ quyền tự chủ với nội dung trên trang cá nhân của mình. Từ khi bắt đầu đăng ký đến nay, có không ít người dự thi đăng bài cảm nhận sau khi sử dụng giày mang nhãn hiệu Tú, đây là sự ủng hộ cho Tú, chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn với các vị, cũng hứa rằng sau này sẽ tiếp tục cố gắng, không phụ sự tín nhiệm và yêu mến của mọi người.
5. "Hành trình đi tìm ước mơ" là một cuộc thi công bằng, kết quả cuộc thi do số phiếu của các bạn quyết định. Tú hoan nghênh những ý kiến quý báu từ các phía, cũng tiếp nhận sự giám sát về mọi mặt. Tú sẽ đảm bảo tư cách của mỗi người dự thi, không vì thân phận, bối cảnh, khu vực, nghề nghiệp hay những yếu tốt khác để các thí sinh tham gia phải chịu sự bất công.
6. Rất nhiều bạn đã đưa ra đề xuất của mình và kiến nghị với chúng tôi, đây đều là sự ủng hộ và yêu mến dành cho Tú, chúng tôi vô cùng cảm kích. Những nghi vấn và hiểu lầm vừa qua là sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì đã khiến cho mọi người lo lắng và sẽ ghi nhớ kỹ, tránh gặp phải trường hợp tương tự. Tú sẽ tiếp tục cố gắng, cũng đảm bảo, cuộc thi lần này tuyệt đối không có quy tắc ngầm, toàn bộ quá trình đều công khai, mời mọi người giám sát.
Trước khi ban tổ chức đăng bài thanh minh này, bên Tú có liên lạc với Cừu Chính Khanh. Vì bộ phận quan hệ công chúng kiến nghị rằng, bất cứ nghi vấn nào cũng phải trả lời thẳng thắn, không quanh co, không né tránh, bao gồm cả việc liên quan tới thân phận bạn trai của Đình Đình Ngọc Lập. Vì vậy, họ cần nói trước một tiếng với Cừu Chính Khanh.
Cừu Chính Khanh đồng ý, còn nói có thể viết đầy đủ cả họ tên của anh, anh đồng ý gánh vác mọi trách nhiệm.
Mọi người trao đổi xong, thông báo được đăng lên.
Cừu Chính Khanh gọi điện báo cho Doãn Đình biết việc này, để cô chuẩn bị tâm lí.
Cuộc gọi đầu tiên, máy của Doãn Đình báo bận. Anh đợi hai phút sau gọi lại, cô mới bắt máy.
Doãn Đình nói với anh, lúc nãy ban tổ chức của Tú gọi cho cô, nói với cô là họ đã có cách xử lí chuyện này, đã đăng tải phát ngôn chính thức, hy vọng cô đừng rút khỏi cuộc thi.
"Ừ, anh cũng đang định nói với em chuyện này. Bên đó đã phát biểu lập trường của mình, đương nhiên muốn mọi người bình tĩnh lại, nhưng để cuộc thi ổn định lại như trước thì cần có thời gi¬an. Bất luận thế nào, bên Tú cũng đã tích cực xử lí và họ tin rằng có thể giải quyết việc này êm thấm. Chuyện còn lại, phụ thuộc vào em. Anh cũng không hy vọng em rút lui. Điều đó hoàn toàn không giúp được gì cả. Họ sẽ cho rằng em chột dạ, sẽ ăn mừng thắng lợi của mình, sẽ nhận định mình đã tiêu diệt được cái ác, chống lại được quy tắc ngầm, sẽ không nghĩ là đã vu oan cho em, khiến em bị tổn thương."
Doãn Đình không lên tiếng.
Cừu Chính Khanh ngưng một lúc, tiếp tục nói: "Tiểu Đình, em đã hiểu chưa? Những người đó đang mù quáng nhận định những gì mình nói là đúng, họ chỉ tin vào những gì họ muốn tin, sẽ không chịu lắng nghe lời giải thích từ phía chúng ta. Họ sẽ hắt hủi, khinh miệt cũng như không chịu nhìn nhận vấn đề. Dù em có làm gì, kết quả vẫn vậy thôi. Em kiên trì đi tiếp, họ vẫn cho rằng em sử dụng quy tắc ngầm, em rút lui, họ vẫn cho là như thế. Thậm chí họ sẽ dương dương tự đắc, vu oan cho em, cảm thấy mình là hiện thân của chính nghĩa, là người hùng. Em nghĩ thử xem, em không làm gì sai, sao lại phải để cho họ đắc ý?".
"Nhưng..."
Cừu Chính Khanh đợi cô nói tiếp, nhưng Doãn Đình lại không tiếp tục nói nữa.
"Đừng đầu hàng, Tiểu Đình."
Doãn Đình cắn môi, cảm thấy mình thật nhu nhược. Cô rất muốn lớn tiếng nói "được ạ", nhưng cô lại cảm thấy lo lắng, thật sự vô cùng lo lắng. Những lời chửi mắng châm chọc sẽ chôn vùi cô, quả thực cô không thể chịu đựng được.
"Em cảm thấy sợ." Cô nhỏ giọng thừa nhận với Cừu Chính Khanh. "Em không biết phải chia sẻ các bài viết như thế nào nữa. Bất cứ bài đăng nào của em rồi cũng sẽ bị người ta châm chọc. Họ nói rất khó nghe, em... em vốn định hôm nay sẽ viết về mẹ em, viết về Tú, nhưng như vậy chắc chắn họ sẽ nói em quảng cáo, sẽ nói em lấy người thân đã mất ra làm trò đùa, sẽ nói em giả vờ đáng thương, thậm chí có thể nói cả mẹ em. Em còn định khoe với mọi người em đã nhận lời cầu hôn của bạn trai, em định mua được nhẫn rồi thì chụp ảnh đăng lên. Nhưng giờ em không dám nữa. Họ sẽ chỉ trích, sẽ chế giễu em, cười nhạo em. Rồi lôi cả anh vào cuộc nữa. Em không biết phải làm thế nào, bất kể nội dung của bài viết là gì cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Nếu em không thể viết nữa, tham gia cuộc thi còn có ý nghĩa gì?".
Cừu Chính Khanh âm thầm thở dài, những gì Doãn Đình nói đều là sự thật, nhưng anh vẫn kiên nhẫn khích lệ cô: "Tiểu Đình, những kẻ nói xấu người khác qua mạng không cần vốn, những người chỉ trích em, cũng bất phân thắng bại. Bất luận em sống thế nào, với họ mà nói, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì. Chỉ trích em xong, họ vẫn đi làm, vẫn kiếm tiền, vẫn về nhà ăn cơm, đến trường, dạo phố, đi mua sắm. Họ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. Nhưng còn em, em thích viết blog như thế, lại vì bị hiểu lầm, bị mắng, nên không tiếp tục chia sẻ nữa sao? Đây không phải vấn đề có nên tiếp tục tham gia cuộc thi hay không, mà là chuyện liên quan cuộc sống của em. Em định không tiếp tục làm việc đó nữa sao?".
Doãn Đình im lặng.
"Tiểu Đình." Cừu Chính Khanh gọi tên cô, "Những người hâm mộ đều đang ủng hộ em, bạn bè em cũng thế. Còn có anh, vì thái độ sống tích cực của em mà anh đã yêu em. Tiểu Đình là người vui vẻ, lạc quan, chuyện gì cũng có thể tìm ra điểm tốt cùng vẻ đẹp ẩn chứa bên trong. Ở bên cạnh em, anh cảm thấy rất hạnh phúc. Anh hy vọng em sẽ mãi như vậy. Tiểu Đình, em phải dũng cảm lên".
Doãn Đình cắn môi: "Được ạ". Tiếc là giọng cô chưa đủ lớn, thái độ chưa đủ dứt khoát.
Cừu Chính Khanh biết bây giờ không thể ép cô, đổi lại là người khác phải chịu đả kích như vậy, hẳn họ cũng sẽ suy sụp, cũng cần thời gi¬an để chấp nhận. Tiểu Đình của anh rất thông minh, nhất định có thể nghĩ thông suốt.
"Tan ca anh qua đón em nhé?" Anh đổi qua chủ đề khác.
"Em... em không muốn đến bệnh viện, em sợ mình không khống chế được cảm xúc sẽ làm bố lo lắng."
Cừu Chính Khanh suy nghĩ: "Vậy tan ca anh sẽ ghé qua bệnh viện thăm bố em, sau đó qua đón em đi ăn tối".
"Vâng." Doãn Đình đồng ý.
Hai người hẹn nhau tối gặp sẽ tiếp tục nói chuyện, sau đó thì cúp máy.
Doãn Đình ngẩn người một lúc, lại lấy điện thoại vào mạng, lên web¬site và Wei¬bo của cuộc thi.
Trên mạng, thông