Chương 5

Lần tiếp theo Tăng Lý gặp lại Ngải Cảnh Sơ đã là một tháng sau, chính xác thì không phải cô đi tìm anh, mà là đến bệnh viện để khám lại.

Nộp phiếu hẹn tái khám cho y tá, Tăng Lý an vị ngồi chờ ở ngoài đại sảnh. Bệnh viện rất đông người, có lẽ là sau kì nghỉ Tết, bệnh nhân một tháng dồn lại. Tăng Lý tới trễ có một chút mà phải ngồi đợi hơn tiếng đồng hồ vẫn chưa đến lượt mình. Một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh bắt chuyện với cô: “Chờ lâu quá chị nhỉ!”.

Vừa thấy cô gái mở miệng, Tăng Lý không kìm được thốt lên: “Hàm răng chị trắng quá!”.

Cô gái thích thú cười: “Ai cũng nói thế”.

“Đeo niềng răng mà còn giữ trắng được như vậy, thật không dễ dàng gì.”

Cô gái cười cười, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra ngắm nghía: “Em còn đang định đi rửa lại”, ngừng một lúc, cô gái bực bội nói, “Điên mất, chờ sốt cả ruột. Bệnh viện cũng là một ngành dịch vụ, sao có thể như vậy chứ”.

“Ừ.” Tăng Lý cũng thở dài.

Hơn mười một giờ, rốt cuộc cũng đến lượt cô.

Tăng Lý vội vàng vào phòng khám. Chu Văn vừa nhìn thấy cô đã nói: “Tăng Lý, chị chờ một chút, bệnh nhân trước vẫn chưa xong”, sau đó, lại ngồi xuống bên giường bệnh tiếp tục công việc.

Người được gọi vào trước Tăng Lý là một cậu nhóc vẫn còn mặc đồng phục học sinh, hình như cũng bị lỏng niềng răng.

Chu Văn hỏi: “Rớt mấy cái mắc cài?”

“Hai cái.” Cậu bé đáp.

“Nghỉ Tết ăn nhiều đồ ngon quá phải không, làm sao lại rơi?”

“Gặm một cái sườn lợn nhỏ.”

“Quên hết lời dặn của thầy Ngải và bác sĩ Chu rồi phải không?”, Chu Văn nhẹ nhàng quở trách thằng bé: “Đã dặn là không được ăn đồ cứng, đồ lạnh, đồ nóng, lần sau mà còn như vậy nữa là chị mặc kệ em đấy nhé”.

Thằng bé lè lưỡi.

Nghe cuộc đối thoại, Tăng Lý đứng bên cạnh bỗng cảm thấy xấu hổ. Cô là người lớn mà vẫn quên lời dặn của bác sĩ đấy thôi.

Tăng Lý đưa mắt nhìn xung quanh, Ngải Cảnh Sơ đang đứng cạnh một giường bệnh. Anh mặc áo blouse trắng dài, so với lúc mặc đồ bình thường thì hoàn toàn khác nhau, toàn thân toát lên một sự lạnh lùng khó tả khiến người ta cảm thấy xa cách.

Mấy phút sau, một nữ sinh khác đi đến hỏi: “Chị Chu tí nữa ăn gì để em gọi, thầy Ngải mời cơm”.

Tăng Lý vô cùng kinh ngạc: “Mọi người buổi trưa không nghỉ sao?”

“Mỗi ngày chỉ có một tiếng nghỉ trưa, vừa ăn xong một phút sau đã phải làm việc. Hôm nay đông bệnh nhân thế này thì ăn cũng chẳng có thời gian ấy chứ”.

Lúc này, điện thoại Tăng Lý đổ chuông, là mẹ cô gọi đến.

“Tiểu Lý, mọi người vẫn đang chờ con.”

Mẹ Tăng đã sắp xếp cho cô một cuộc gặp mặt, biết là hôm nay cô xin nghỉ làm để đi khám lại nên hẹn vào lúc ăn trưa. Không biết phải chờ lâu thế này, giải thích qua điện thoại một hồi vẫn không thể từ chối, hiện giờ hai người đã đợi ở nhà hàng, chỉ còn thiếu mình cô.

Tăng Lý hỏi Chu Văn xem còn phải đợi bao lâu nữa.

“Niềng răng của chị có bị rớt mắc cài không?”

“Có.” Tăng Lý xấu hổ đáp.

Chu Văn kêu lên: “Sao mọi người không ai chịu nghe lời thế? Phải hai mươi phút nữa mới xong bệnh nhân kia, làm cho chị ít nhất cũng nửa tiếng.”

Tăng Lý nhìn đồng hồ: “Không kịp rồi. Tôi phải đi trước. Buổi chiều quay lại được không?”

“Sao thế?”

Tăng Lý và Chu Văn so về tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm, tiếp xúc vài lần cũng coi như thân, cho nên cô cũng không vòng vo, chắp tay trước ngực ra vẻ cầu xin: “Tôi phải đi em mặt. Không kịp rồi, không đến sẽ bị mắng!”

Chu Văn bật cười: “Thế hả?”

“Ừm.” Tăng Lý nhíu mày gật đầu.

“Vậy chị đi nói với thầy Ngải đi.”

Tăng Lý sửng sốt.

Chu Văn cười: “Trêu chị thôi. Chị đi đi, chiều quay lại.”

Sau đó, Tăng Lý vội vã ra khỏi bệnh viện, bắt taxi đến chỗ hẹn.

Ngải Cảnh Sơ xong việc, ngồi xuống ghế nghỉ. Bệnh nhân tiếp theo là Tăng Lý. Bệnh án của cô đặt trên cùng, vừa liếc mắt anh liền nhìn thấy cái tên kia.

Anh hỏi: “Chu Văn, bệnh nhân tiếp theo đâu?”

Chu Văn đứng lên: “Chị Tăng Lý tới từ sáng, ngồi đợi gần đến lượt thì có việc gấp nên nói với em cho chị ấy lùi sang chiều.” Cô sợ Ngải Cảnh Sơ có ấn tượng xấu với Tăng Lý và nghĩ rằng mình tự ý quyết định nên vội vàng giải thích.

Ngải Cảnh Sơ không nói tiếp, đặt phiếu khám lại của Tăng Lý sang một bên.

Hai giờ chiều, Tăng Lý mới quay lại, phải đợi một tiếng mới tới lượt mình. Bệnh nhân đã vãn đi khá nhiều, cô nằm trong tốp cuối.

Tăng Lý nằm xuống giường trị liệu, Chu Văn đi mời Ngải Cảnh Sơ.

“Bị rớt một cái mắc cài, em dính cho bệnh nhân chưa?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.

Tăng Lý thấy giọng anh hơi khàn.

“Chưa.” Chu Văn trả lời xong còn nhìn Ngải Cảnh Sơ với vẻ khó hiểu. Cô cảm thấy thầy giáo của mình càng ngày càng cao siêu không với nổi. Bệnh nhân còn chưa há miệng mà anh đã biết là bị rớt một cái mắc cài. May mà lúc sáng đã hỏi qua Tăng Lý, nếu không bây giờ thật là trở tay không kịp.

Ngải Cảnh Sơ ngồi xuống, thay găng tay mới, cầm chiếc gương lồi nhỏ kiểm tra miệng Tăng Lý một lượt, sau đó dặn dò Chu Văn rồi đi sang chỗ bệnh nhân khác.

Chu Văn nhận gương từ tay Ngải Cảnh Sơ, nhưng không làm ngay cho Tăng Lý, mà ngắm niềng răng của cô một lúc, sau đó gọi bạn học tới... ngắm cùng.

Tăng Lý bị nhìn chằm chằm nên sợ hãi: “Sao thế?”

“Tác phẩm nghệ thuật.”

Thấy Tăng Lý ngơ ngác, Chu Văn giải thích: “Không phải nói chị, đang nói cái niềng răng. Cậu nói xem đúng không, Phạm Phạm.”

Cô gái tên Phạm Phạm kia vội vàng gật đầu: “Thầy Ngải thật là tuyệt, quá tuyệt”.

“Đã lâu rồi không thấy thầy Ngải niềng toàn bộ hàm, nên chụp lại một kiểu làm kỉ niệm.”

Tăng Lý mặt mày xám xịt, thật sự không hiểu cái niềng răng đen như mực này có liên quan gì tới tác phẩm nghệ thuật.

Chu Văn lại nói: “Hôm đó em có việc bận nên không đền làm cho chị theo hẹn được, gọi điện chị lại tắt máy. Đành dặn y tá nếu chị đến thì hẹn lịch khác cho chị. Kết quả, thầy Ngải nghe thấy liền tức giận.”

Tăng Lý đang há miệng để Chu Văn làm việc, không cách nào tiếp lời được, đành tiếp tục lắng nghe.

Chu Văn vừa làm vừa nói: “Thầy Ngải lúc nào cũng dặn tụi em, đã nói thì phải làm, đã làm thì phải xong. Nganh y cần phải “thành tín”, hai chữ “thành tín” có nghĩa là: thành thật với lòng mình, giữ chữ tín với người khác.”

Tăng Lý được ngậm miệng, tò mò hỏi: “Thầy Ngải là một người hay lải nhải vậy sao?”

“Lải nhải? Sao lại dùng từ này để nói về thầy ấy được chứ. Bình thường mà chị khiến thầy ấy nói thêm một chút, chưa biết chừng thầy ấy còn cho rằng lãng phí ý chứ.”

“Vậy sao các cô lại sợ thầy Ngải thế?”

“Sếp người ta thì hòa nhã, dễ gần, còn sếp tụi em thì chưa bao giờ mở miệng nói đùa nửa câu. Hơn nữa, chị không biết lúc thi cử, thầy Ngải nghiêm khắc thế nào đâu, chấm luận văn lại càng kinh khủng. Ngày trước có một chị khóa trên em, lúc bảo vệ luận văn còn bị thầy Ngải hỏi đến phát khóc, bảo vệ xong chắc mắc bệnh tim luôn!” Chu Văn liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ, len lén oán giận.

Tăng Lý nghe vậy, không nhịn được bật cười. Cô nhớ lại buổi tối hôm đó cũng suýt chút nữa bị Ngải Cảnh Sơ dọa cho phát bệnh tim.

Tiếp theo, Chu Văn đính lại mắc cài, Phạm Phạm quấy chất dính. Chuẩn bị xong, Chu Văn gọi Ngải Cảnh Sơ đến kiểm tra và hướng dẫn bước tiếp theo.

Vậy mà, anh bận rộn mãi chưa thể đến ngay.

Tăng Lý là bệnh nhân cuối cùng của Chu Văn, giờ đã sắp tan ca, cũng không còn việc gì nữa, cứ tưởng còn phải đợi Ngải Cảnh Sơ lúc lâu nên Chu Văn tranh thủ đi WC.

Tăng Lý buồn chán ngắm nghía cái bồn nước nhỏ bên trái, không hiểu vì sao nước chốc chốc dâng lên, một lúc lại dừng. Cô nhíu mày, đang mải mê suy nghĩ thì có người tiến lại gần.

Cô nhanh chóng nằm ngay ngắn lại, mắt chăn chú nhìn thẳng, sau đó mới phát hiện Ngải Cảnh Sơ vừa mới ngồi xuống.

Cô muốn bắt chuyện với anh, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng, cô cứ thất thố như vậy, giống như vừa diễn một vở thất tình. Còn Ngải Cảnh Sơ, chắc chắn anh không hề biết, chỉ vì một câu cảm ơn kia của anh, mà khiến cô gặp bao nhiêu khốn đốn ở cơ quan.

“Ừm... Chu Văn đi WC.” Tăng Lý mở miệng.

“Vậy chờ một chút.” Anh nói.

Dây buộc tóc của Tăng Lý rơi xuống đất, cô chưa phát hiện ra thì Ngải Cảnh Sơ đã nhìn thấy,bèn cúi xuống nhặt lên giúp cô.

Anh khom lưng đúng lúc Chu Văn vừa vặn chạy vào phòng. Không trông thấy Ngải Cảnh Sơ, Chu Văn vô tư hỏi: “Đúng rồi, buổi trưa đi xem mặt thế nào?”, vừa dứt lời thì Ngải Cảnh Sơ đứng lên, Chu Văn lắp bắp: “Thầy... Thầy Ngải... đến rồi ạ?”

“Ừ.” Động tác của anh khựng lại, thuận tiện bỏ cái dây buộc tóc vào túi áo.

Sau đó, Ngải Cảnh Sơ làm các bước tiếp theo, Chu Văn đứng bên cạnh quan sát.

Y tá trưởng đi đến, nói: “Tiểu Ngải, dây số bốn cậu cần đây, hai bó nhé.” Y tá trưởng là một người phụ nữ trung niên to béo, chừng ngoài năm mươi.

Ngải Cảnh Sơ cảm ơn, rồi để Chu Văn tiếp tục làm.

Thấy chỉ còn một bệnh nhân, chị y tá trưởng bèn đứng lại nói chuyện, hỏi vài câu về Tết nhất, Ngải Cảnh Sơ lần lượt trả lời.

Đột nhiên, chị ta chuyển chủ đề: “À đúng rồi, tiểu Ngải, nghe nói cậu có bạn gái.”

Câu hỏi vừa thốt ra, toàn bộ sinh viên đang ghi chép sổ sách ở phòng bên cạnh đều dừng tay.

Ngải Cảnh Sơ muốn nói gì lại thôi, chị y tá trưởng tiếp tục lải nhải: “Cậu đừng giấu. Ông bạn học cũ của tôi nói cho tôi biết. Tên là gì nhỉ... nghe đặc biệt lắm.. trí nhớ tôi kém quá...”, chị ta trầm ngâm.

Những người khác, trong đó có Tăng Lý, đều đang hồi hộp chờ đáp án.

“À, đúng rồi”, chị ta hô lên: “Tên là Tăng Lý. Ông bạn học tôi nói cậu đã hái được bông hoa của thư viện người ta.”

Tăng Lý suýt nữa lăn từ trên giường xuống đất.

Ngay cả Ngải Cảnh Sơ cũng sững sờ.

Người kinh ngạc không kém còn có Chu Văn, hết nhìn thầy giáo mình rồi lại nhìn Tăng Lý, trong lòng không ngừng phán đoán Tăng Lý trong lời nói của chị y tá trưởng có đúng là Tăng Lý này không?

Phạm Phạm vừa đúng lúc đi vào, vô tư nhìn Tăng Lý nói: “Trùng hợp quá, hình như chị cũng tên Tăng Lý mà?”

Chu Văn phóng ánh mắt đầy kính nể về phía Phạm Phạm. Trước giờ cứ nghĩ Phạm Phạm là một người hay mắc cỡ, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại hỏi được một câu rất có chiều sâu!

Mấy sinh viên kia không ai lạ gì cái tên Tăng Lý, bởi vì hôm qua lên lớp đã được nghe Ngải Cảnh Sơ nhắc đến bệnh án của cô làm ví dụ. Mặc dù chỉ được ngắm cái phim X-quang chụp khuôn mặt phía trước, nhưng cái tên thì ai cũng đều nhớ rõ.

Chu Văn cân nhắc, Tăng Lý là sư mẫu ư???

Không thể nào! Chẳng thấy giống gì cả!

Nhưng nếu là sự thật, vậy... chẳng hóa ra lúc trưa cô đã che giấu cho sư mẫu đi gặp mặt đối tượng??? Nếu vậy thì đâu chỉ đơn giản là phát bệnh tim, chắc chắn cô sẽ bị ông thầy của mình bức đến tâm thần luôn mất.

Suy nghĩ của Chu Văn bắt đầu hỗn loạn.

Mọi người trong phòng bệnh đều tập trung ánh mắt nhìn Tăng Lý khiến cô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. Cô cũng muốn giải thích gì đó, nhưng nghĩ lại, sao cô phải giúp Ngải Cảnh Sơ giải thích chứ? Rõ ràng là vì lời nói không rõ ràng của anh mà cô bị đồng nghiệp cô lập, há miệng giải thích ngàn lần không ai tin. Giờ thì tốt rồi, anh gieo gió thì phải gặp bão, đại thù của cô rốt cuộc đã được trả!

Đáng tiếc, Tăng Lý không bình tĩnh được như Ngải Cảnh Sơ. Nghẹn họng không được bao lâu, cô liền xua tay: “Không phải, không phải”.

Thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, cô lại nói: “Tuyệt đối không phải như đồng nghiệp của tôi nói. Chúng tôi chỉ là... chỉ là...”. Tăng Lý vốn không giỏi ăn nói, trong tình huống này càng thêm luống cuống không biết giải thích ra sao.

Cuối cùng cô nóng nảy thốt lên một câu: “Ngải Cảnh Sơ. Anh nói gì đi chứ!”

Chu Văn giật mình. Ngoài bạn gái ra, còn có ai trên đời dám dùng giọng điệu và thái độ này nói chuyện với thầy giáo của cô đây?

...

Ngải Cảnh Sơ không lường được câu cảm ơn vu vơ kia của mình lại khiến Tăng Lý lâm vào tình cảnh như vậy.

Sáng sớm hôm ấy, anh xuống núi, trở về nhà nghỉ ăn cháo trắng và dưa muối. Đang ăn thì có mấy người tự dưng ngồi xuống chung quanh xin số điện thoại của mình. Sau đó mấy người kia tự dưng hứa hẹn sẽ chăm sóc Tăng Lý thật tốt, không để cô bị bắt nạt, cũng không để lãnh đạo bắt cô làm nhiều việc, không ép cô viết báo cáo, làm kế hoạch, vân vân và vân vân. Lúc ấy vô tình nhớ lại bộ dạng khốn đốn của cô lúc sáng sớm, anh bèn thuận miệng nói một câu cảm ơn.

Hiện giờ thấy Tăng Lý cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng, Ngải Cảnh Sơ thong thả tháo găng tay cao su ra, nói: “Đã thu phí dính lại niềng răng chưa?” thanh âm của anh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, cổ họng hơi khàn, tuy không quá nặng nhưng cũng khiến cho giọng nói của anh càng thêm trầm.

Có điều những lời này không phải anh nói với Tăng Lý, mà là nói với Chu Văn, thái độ của anh bình thản cứ như câu chuyện kia chẳng liên qian gì tới mình.

Anh vẫn bình thản như vậy.

Chu Văn vội vàng lắc đầu: “Chưa”.

Ngải Cảnh Sơ lại nói: “Vậy em lấy hóa đơn hai mươi đồng, đưa cho Tăng Lý xuống lầu trả phí, không lát nữa họ tan ca về mất. Trả phí xong quay lại đây chúng ta làm nốt bước tiếp theo.”

Thế là, trước mặt bao nhiêu người, Tăng Lý phải kiềm chế kích động muốn bóp cổ Ngải Cảnh Sơ, cô đứng dậy, ấm ức cầm lấy hóa đơn đi ra khỏi phòng.

Đang trong tình huống nước sôi lửa bỏng này mà anh ta còn có thể điềm nhiên nhắc nhở cô đi trả tiền trước khi tan ca.

Tăng Lý nghiến răng nghiến lợi đi đến quầy thu ngân, gần hết giờ làm nên người xếp hàng trả phí khá đông, cô đứng một lúc lâu mới tới lượt mình. Đến lúc Tăng Lý vừa thở hồng hộc vừa leo lên tầng bốn thì phát hiện tình hình đã thay đổi.

Không thấy tung tích y tá trưởng đâu. Phạm Phạm và mấy sinh viên khác vùi đầu vào làm khuôn răng, Chu Văn ngồi bên cạnh giường điều trị chờ cô. Còn Ngải Cảnh Sơ đang ngồi trước máy vi tính xem bệnh án.

Trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ tiếng động. Hình như tất cả mọi người đều quay về vị trí và công việc của mình, không còn chút tò mò về vấn đề ban nãy.

Tăng Lý đưa phiếu thu tiền cho Chu Văn, Chu Văn nhận lấy, nhìn cô không chớp mắt, sau đó tiếp tục công việc. Xong xuôi lại mời Ngải Cảnh Sơ ra kiểm tra.

“Được rồi, hẹn thời gian tái khám cho cô ấy.” Ngải Cảnh Sơ nói với Chu Văn.

Tăng Lý bỗng nghi ngờ mình bị ảo giác, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô đứng dậy, nhớ lúc nãy vừa nằm xuống giường, vì dây buộc tóc quá chặt nên nới lỏng một vòng ra, bây giờ không thấy đâu. Cô cúi xuống đất tìm, không thấy, lục lại túi xách cũng không có.

“Thứ Tư chị tới khám lại nhé.”

“Ừ.”

Bỗng Chu Văn quay qua nháy mắt với cô. Tăng Lý cảm thấy khó hiểu. Lúc này Ngải Cảnh Sơ đang quay lưng về phía hai người, Chu Văn tranh thủ làm bộ dạng chùi nước mắt với Tăng Lý, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Rời khỏi phòng, Tăng Lý do dự nhìn bóng lưng Ngải Cảnh Sơ. Cô còn một việc quan trọng chưa làm.

Có điều, sau tình huống hiểu lầm kia, Tăng Lý thực sự không tài nào mở miệng. Hôm qua khi cô xin phép nghỉ để đi khám, chủ nhiệm Lý đã nhắc đi nhắc lại phải hỏi xem Ngải Cảnh Sơ hôm nào rảnh để mời đi ăn. Trước đây mỗi lần xin nghỉ để đi khám răng, chủ nhiệm Lý chỉ cho cô nghỉ hai, ba tiếng, cùng lắm là nửa ngày, vậy mà lần này anh ta rất hào phóng mà cho cô nghỉ hẳn một ngày, nên mới có thời gian lúc trưa đi xem mặt.

Nếu hôm nay cô không hỏi được Ngải Cảnh Sơ, chắc chắn chủ nhiệm Lý sẽ nghĩ rằng cô coi nhẹ chuyện của anh ta, cho rằng cô không đáng tin cậy.

Tăng Lý bối rối, cô không thể nói chuyện với Ngải Cảnh Sơ trước mặt nhiều người thế này được, cuối cùng đành đi ra ngoài.

Đứng chờ thang máy một lúc, Tăng Lý đột nhiên hiểu ra tại sao Ngải Cảnh Sơ phải bảo cô đi nộp phí. Cô quay lại, đứng ngoài hành lang, cách một lớp cửa kính, Ngải Cảnh Sơ đang ngồi ở bàn làm việc. Lấy hết dũng khí, Tăng Lý rút điện thoại ra.

Cô trông anh đưa di động lên tai, nói “a lô”. Vẫn như lần trước, di động của anh được đặt trong một chiếc túi nhựa trong suốt, như vậy trong lúc làm việc sẽ không bị bẩn. Anh quả nhiên là sạch sẽ đến cực điểm.

“Tôi là Tăng Lý.” Định chào hỏi anh một câu, nhưng cô không biết nói thế nào, gọi là Ngải Cảnh Sơ ư? Quá kì cục. Gọi thầy Ngải hay bác sĩ Ngải? Giả tạo quá, vừa nãy cô còn gọi thẳng cả tên họ người ta, giờ lại xưng hô lịch sự như vậy.

“Tôi biết.” Ngải Cảnh Sơ ngồi quay mặt về phía cửa thủy tinh cho nên chỉ cần ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính là có thể nhìn thấy Tăng Lý.

Tăng Lý rất sợ Ngải Cảnh Sơ sẽ tắt điện thoại để ra ngoài nói chuyện trực tiếp với mình, ngộ nhỡ mọi người nhìn thấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nhưng may mà anh không làm thế.

Hai người nhìn nhau qua lớp kính trong suốt, nói chuyện qua điện thoại.

“Khi nào anh có thời gian rảnh, chủ nhiệm Lý của tôi muốn mời anh ăn cơm.” Tăng Lý nói.

“Cô nói với anh ấy không cần phiền phức như vậy.”

“Tôi đã từ chối nhiều lần nhưng anh ấy vẫn nhất quyết muốn mời. Nếu anh không đồng ý thì cứ trực tiếp gọi điện nói với anh ấy.” Tăng Lý bất đắc dĩ nói.

Ngải Cảnh Sơ im lặng một lúc, đáp: “Vậy buổi tối nay đi, nếu anh ấy rảnh.”

“Chắc chắn không thành vấn đề.” Tăng Lý quyết định thay chủ nhiệm Lý, “Tôi gọi điện bảo anh ấy đặt chỗ.”

“Được.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Cúp máy xong, Tăng Lý liền báo cáo với sếp của mình. Chủ nhiệm Lý vô cùng vui vẻ, không ngớt lời khen ngợi cô, sau đó anh ta lại hỏi Ngải Cảnh Sơ thích ăn cái gì, cơm Trung hay cơm Tây, muốn ăn ở đâu...

Tăng Lý đành đánh bạo gọi lại cho Ngải Cảnh Sơ lần nữa. “Tôi quên không hỏi anh thích ăn gì rồi. Anh muốn ăn ở đâu?”

Đúng lúc này, Chu Văn đứng dậy đi ra ngoài. Tăng Lý vội vàng quay đầu đi về phía thang máy.

Nếu họ phát hiện ra người nói chuyện điện thoại với Ngải Cảnh Sơ chính là cô, hơn nữa còn đang mời anh đi ăn, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cô cũng không rửa sạch tội.

“Cơm Trung đi, không rượu.”

“Được.” Tăng Lý nói, “Vậy tôi đi trước, lát sẽ gọi điện báo địa điểm cho anh. Tan ca anh đến sau.”

Điện thoại im lặng chừng ba giây, Tăng Lý chợt nghe Ngải Cảnh Sơ do dự nói: “Bây giờ tôi cũng không còn bệnh nhân nữa rồi. Cùng đi đi, cô đợi tôi ở bãi đỗ xe mấy phút.”

Tăng Lý ra cửa đợi không lâu thì thấy Ngải Cảnh Sơ lái chiếc SUV đi ra, được một đoạn rồi dừng lại. Cô lên xe liền nói: “Chủ nhiệm của chúng tôi nói để tiện cho anh nên đã đặt chỗ ở nhà hàng gần bệnh viện. Vợ chồng anh ấy sẽ đợi chúng ta ở đó lúc sáu rưỡi.”

Nói xong, cô và Ngải Cảnh Sơ không hẹn mà cùng nhìn đồng hồ – Năm giờ.

Hơn một tiếng nữa biết làm gì??? Tăng Lý chưa từng phải đi tiếp khách hay đưa đón lãnh đạo, không hề có kinh nghiệm trong chuyện này.

“Hay là, tôi gọi điện bảo chủ nhiệm Lý anh đã tan ca rồi, gặp sớm một chút?” Tăng Lý dò hỏi.

“Không cần, lái xe đi dạo đi.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Đang là giờ cao điểm, xe cô trên đường đông đúc, vậy mà hai người còn không ngại góp vui?

Tăng Lý thực sự hết cách, đành nhắn tin cầu cứu Mã Y Y.

Mã Y Y nhắn lại: “Còn phải xem đối tượng là kiểu người nào, thông thường là đi đánh bài, ngâm chân, mát-xa, uống trà giết thời gian.”

Ngâm chân? Mát-xa?

Đi uống trà thì hơn!

Tăng Lý cân nhắc mấy gợi ý của Mã Y Y rồi nói: “Hay là chúng ta tìm chỗ nào uống trà?”

Ngải Cảnh Sơ nhìn cô rồi nói: “Nếu cô muốn uống trà, tôi biết một chỗ này.”

Ngải Cảnh Sơ lái xe chạy đến một con phố vắng. Mùa này, ngô đồng đã rụng hết lá, những mảng tường xám và mái ngói đen lộ ra vẻ đẹp tĩnh lặng. Xe dừng trước một quán nhỏ treo tấm biển chỉ có hai chữ: Nhất Vị. Nếu không phải được Ngải Cảnh Sơ đưa đến thì Tăng Lý thật không biết đây là một quán trà.

Người đón khách ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục xanh lam, cô gái dẫn hai người đến một gian phòng nhỏ. Sau khi hai người ngồi xuống, cô nói: “Anh Ngải, loại trà lần trước anh cần đã có rồi.”

“Vậy phiền cô ngâm giúp tôi.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Sau đó, cô gái đem bộ đồ trà lên.

Tăng Lý không hiểu nhiều về trà đạo, chỉ biết người ta hay dùng ấm nung bằng đất sét từ sa. Nhưng hiện giờ trên bàn lại là một chiếc cốc thủy tinh trong suốt, cô tò mò cầm lên xem.

Ngải Cảnh Sơ đọc được nghi vấn trong lòng Tăng Lý: “Chúng ta uống trà xanh, loại trà này ngoài thưởng thức hương vị trà ra còn phải thưởng thức cả màu sắc nữa, vì thế phải dùng đồ thủy tinh.”

Cô nhân viên mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: “Đây là loại trà xanh thượng hạng – trà búp Minh Tiền, được trồng gần chùa Đông Bình trên núi Đông Sơn, vị trí không quá cao cũng không quá thấp, mỗi hạt đều là một mầm duy nhất, nghìn mầm chọn một.” Nói đoạn, cô gái múc một muỗng trà cho Tăng Lý xem, rồi san đều vào hai tách thủy tinh.

Tăng Lý nhìn kỹ, lá trà dài, nhỏ, mỏng, màu xanh mượt. Từng lá trà đều tươi và mọng. Tăng Lý đột nhiên liên tưởng tới một món ăn không quá nên thơ nhưng rất gần gũi – hạt dưa luộc nước trà xanh.

Cô nhân viên chạm tay vào bên ngoài bình nước sôi để thử độ nóng, cảm thấy thích hợp, cô mới tráng bộ đồ trà một lượt, sau đó mỉm cười làm tư thế “Mời dùng trà” và lặng lẽ lui ra ngoài.

Bên trong chỉ còn lại Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý, tiếng đàn tranh du dương không biết phát ra từ nơi nào.

Lá trà đầu tiên từ từ nổi lên mặt nước, sau đó từng chiếc lá dựng thẳng đứng, nước trắng chuyển dần sang màu xanh lục. Tất cả sự biến hóa này có thể nhìn thấy rõ ràng qua lớp thủy tinh trong suốt, hương trà lan tỏa, phảng phất trong không khí.

Cả hai đều là những người ít nói.

Đột nhiên di động của Tăng Lý vang lên âm báo. Cô mở ra xem, tin nhắn đến từ một số lạ: “Có phải chị là Tăng Lý không? Em là Chu Văn.”

Tăng Lý nhìn những dòng chữ kia, căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Ngải Cảnh Sơ. Anh cũng đang nhìn cô.

“Tôi phải ra ngoài gọi điện thoại một lát.” Nói xong, Tăng Lý đứng dậy ra khỏi phòng, đóng cửa lại và gọi vào số di động kia.

“Chu Văn? Tôi là Tăng Lý.”

“Đúng là chị thật!”, Chu Văn nói, “Em nhìn trộm tư liệu bệnh án của chị, hóa ra không nhầm.”

“Số này tôi dùng nhiều năm rồi. Vừa đúng lúc tôi có việc muốn hỏi cô.”

“Chuyện gì?”

“Lúc tôi đi nộp viện phí, thầy Ngải đã nói những gì? Có giải thích gì không?” Cô cảm thấy phản ứng của mọi người có chút kì quặc.

“Haizzz... đừng nhắc đến nữa. Chị vừa đi, ông thầy em đã lập tức dùng ánh mắt đối phó với mọi người, đâu cần mở miệng để giải thích. Mọi người ai có việc cần làm thì lập tức đi làm, không có việc cũng phải vờ như nhiều việc lắm, tránh cho thầy ấy mất công sai bảo!” Chu Văn kể: “Sau đó, y tá trưởng thấy thầy Ngải thu viện phí của chị thì cho rằng có hiểu lầm. Bởi vì sinh viên của thầy Ngải đến đây chỉnh răng đều không phải trả tiền, huống hồ là bạn gái. Sau đó, chị ấy thấy chúng em không có phản ứng gì nữa liền bỏ đi.”

“Đơn giản như vậy sao?”

“Vâng.”

Tăng Lý cho rằng lúc ấy Ngải Cảnh Sơ bảo cô đi, là vì sợ cô càng nói càng rối, để một mình anh ở lại giải thích sẽ tốt hơn.

“Nhưng mà, hôm nay thầy Ngải rất lạ.” Chu Văn tiếp tục.

“Lạ thế nào?”

“Bệnh viện quy định phí gắn một chiếc mắc cài là hai mươi đồng. Nhưng thực ra thầy Ngải rất hiếm khi thu phí. Chuyện này thì y tá trưởng không rõ bằng chúng em. Có lúc thì là do bận quá nên quên, cũng có lúc là vì thầy ấy cảm thấy thu một ít tiền của người ta thật ngại. Thầy Ngải không hỏi, chúng em cũng lười quan tâm. Thế nên, em cảm thấy thầy ấy bảo thu tiền của chị, thực chất không phải là có thù oán gì với chị, mà là trong lòng có điều mờ ám!”, Chu Văn phân tích rành mạch, “Chị nói xem, vậy là sao?”

“Đúng vậy, là sao?” Tăng Lý giả ngây giả ngô.

Lúc đứng chờ thang máy Tăng Lý đã nghĩ đi nghĩ lại, lần ở Đông Sơn, anh không giải thích là nể mặt cô. Đối mặt với những tin đồn kiểu này, nếu bên đầu tiên đứng ra giải thích không phải là cô, mà là anh thì sẽ khiến cô khó xử trước mặt đồng nghiệp. Như vậy, hôm nay trước mặt đồng nghiệp và học sinh của anh, anh cố ý để cô đi chỗ khác, có phải cũng là vì nguyên nhân đó?

Hay là...

Anh vốn chẳng bận tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này?

“Chị là bạn gái của thầy Ngải thật sao?” Chu Văn truy hỏi.

“Tôi đã nói rồi, không phải.”

“Em vẫn cảm thấy thầy ấy định bảo chị đi để chỉnh đốn tụi em một trận,” Chu Văn nói, “Dù sao thì em gọi điện đến là để nhờ chị một việc.”

“Việc gì?” Tăng Lý cảnh giác.

“Trước mặt thầy Ngải em mong chị nói mấy lời tốt đẹp giúp tụi em, nếu không tụi em chết thảm thế nào chị không tưởng tượng được đâu.”

“Tôi đã nói rồi, tôi...”

“Mặc kệ chị có phải là bạn gái thầy ấy hay không, tụi em cũng sẽ chết thảm. Thật đấy! Nếu chị không phải bạn gái thầy Ngải, mà chúng em lại dám nói chuyện huyên thuyên như thế, thầy ấy bề ngoài thì tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng nhất định sẽ rất bực. Còn nếu thực sự chị là sư mẫu tương lai của em, thế em còn chết thảm hơn vì vừa nãy dám giúp chị gạt thầy đi gặp mặt. Nể mặt lúc trưa em giúp chị, chị nhớ nói giúp em vài lời nhé! Tăng Lý...” Chu Văn tính tình cởi mở, đối xử với ai cũng rất nhiệt tình, bây giờ lại ra mặt cầu xin như thế, Tăng Lý tiến thoái lưỡng nan.

“Thầy Ngải...không giống người ấy việc công trả thù tư.”

“Sư mẫu à!!!” Chu Văn kêu lên.

Kiểu xưng hô này khiến Tăng Lý hoảng đến suýt làm rơi điện thoại: “Đừng có gọi như thế!”

Đúng lúc này, cô gái phục vụ đi tới, mỉm cười nhìn Tăng Lý. Cô gái gõ cửa phòng, nói: “Xin lỗi đã quấy rầy”, rồi mở cửa bưng một bình nước vào. Tăng Lý nghiêng người tránh đường, nhìn qua khe cửa thấy được khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ, bắt gặp ánh mắt của anh.

“Sư mẫu!” thấy cô không nói gì Chu Văn liền gọi một tiếng nữa, “Hôm nay vừa tan ca thầy Ngải lập tức tới phòng thay đồ, một câu cũng không nói. Lúc về kí túc em nghe mấy đứa bạn nói nhìn thấy trên xe thầy Ngải có một người đẹp. Phải chị không? Nếu không phải chị thì từ từ điều tra mới được. Sếp em chưa bao giờ...”

“Dừng dừng!” Tăng Lý đau đầu, cô không dám nói dối trắng trợn, vì thế tốt nhất qua loa lấy lệ vài câu rồi tắt máy.

Cô gái kia mang nước vào ủ trà rồi lại đi ra, Tăng Lý cũng quay về chỗ ngồi.

“Ở đây uống trà tôi lại nhớ tới quán cà phê tôi và bạn tôi cùng nhau mở.” Tăng Lý nhớ lời dặn của Chu Văn, bèn tìm chuyện gì đó để nói.

“Ở đâu?” Ngải Cảnh Sơ rót thêm nước vào chén.

“Ngay bên cạnh trường các anh đấy”, Tăng Lý đáp, “So với nơi đây thì chỉ là một nơi phàm trần thế tục mà thôi.”

Ngải Cảnh Sơ không trả lời,Tăng Lý trong lòng thở dài một hơi rồi nói tiếp, “Vì sao gọi là Nhất Vị?”

“Có thể là vì bốn chữ Thiền trà nhất vị.”

“Quán cà phê của chúng tôi cũng rất thô tục, trực tiếp dùng tôi tiếng Anh của tôi.” Tăng Lý nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt ủ rũ.

Ngải Cảnh Sơ hỏi lại: “Kinh doanh được không?”

“Cũng coi như đủ chỉ tiêu. Đó là giấc mơ của mấy người cùng phòng kí túc chúng tôi từ khi học đại học”, Tăng Lý đáp: “Lúc ấy cảm thấy được làm những việc mình thích, được ở bên cạnh người mình thích, mở quán cà phê nho nhỏ chính là cuộc sống hạnh phúc nhất.” Lúc nói những lời này, khóe miệng Tăng Lý cong lên, nhưng nụ cười lại hiện rõ một nỗi bất đắc dĩ.

Tăng Lý đột nhiên cảm thấy mình có tâm trạng không nên có: “À, chỗ tôi có một nhân viên làm thêm là sinh viên Học viện Y trường anh, cô bé ấy nói anh rất nghiêm khắc với sinh viên.”

Rốt cuộc đã vào vấn đề chính.

“Nói thế nào?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.

“Nói có lần trong buổi bảo vệ luận văn, anh đã khiến một nữ sinh phát khóc.” Tăng Lý không thể bán đứng Chu Văn, đành phải lôi Đậu Đậu ra làm lá chắn.

“Thực ra, không phải chỉ một lần!” Ngải Cảnh Sơ thành thật đáp.

Tăng Lý líu lưỡi: “Đáng sợ thế sao! Trước đây chúng tôi tốt nghiệp, các thầy giáo đều cho qua khá dễ dàng. Rất ôn hòa!”

“Khác nhau.” Anh nói.

“Khác ở đâu?” Tăng Lý không hiểu, chẳng lẽ khác nhau ở chỗ một bên trường xịn, một bên là trường hạng ba sao?

“Đôi khi là vấn đề cơ chế, người bình thường không thể chi phối. Nhưng việc tôi có thể làm chính là dốc hết sức mình dạy dỗ học trò, bất cứ một hành động nhỏ cỡ nào cũng đều có liên quan tới tính mạng con người.”

“Nhưng...” Tăng Lý muốn nói tiếp nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Ngải Cảnh Sơ đặt tay lên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào chén trà của mình.

Lá trà đã tản ra, không nổi lên mặt nước nữa mà dựng đứng lên.

Anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào cốc thủy tinh, phát ra những âm thanh vui tai. Bị tác động, lá trà trong cốc chuyển động, màu nước đậm thêm một chút.

Tăng Lý còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì nghe được Ngải Cảnh Sơ chậm rãi nói: “Cổ nhân có câu: Tiểu y trị bệnh, trung y trị nhân, đại y trị quốc. Y không chỉ là thuật, mà còn là đạo. Không cần trị nhân trị quốc, nhưng nhất định không được để hổ thẹn với lương tâm. Tôi muốn dạy học trò hiểu rõ điều này.”

Ngải Cảnh Sơ nói xong, không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Lúc này lá trà đã xòe ra, dựng thẳng đứng, chìm dưới đáy chén, nước chuyển màu lục, giống như một khối ngọc bích chìm trong nước.

Ngải Cảnh Sơ nheo mắt, lẳng lặng cúi đầu uống trà.

Chèn trà dao động khiến lá trà dưới đáy khẽ tản ra.

Đột nhiên, Tăng Lý cảm thấy người đàn ông trước mặt rất giống những lá trà này. Lúc đầu thì nhạt màu vô vị, nhưng theo thời gian dần dần tỏa ra mùi vị nồng đượm.

Đến nhà hàng, ba người nhà chủ nhiệm Lý đã ngồi chờ sẵn.

Vợ chồng chủ nhiệm Lý và cu Mập đứng lên chào, mời Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý ngồi vào ghế. Cu Mập ngồi giữa bố và mẹ. Tăng Lý ngồi cạnh chị Lý, còn Ngải Cảnh Sơ ngồi cạnh chủ nhiệm Lý. Cu Mập có vẻ ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều.

Chị Lý nói: “Đàn ông ngồi với nhau, cứ để cho bọn họ uống rượu đi. Tiểu Tăng, em xem xem còn muốn gọi thêm gì không?” Nói xong, chị Lý bảo nhân viên phục vụ mở chai rượu.

Tăng Lý nói đủ rồi, đưa trả lại thực đơn. Cô nhìn chai rượu trắng vừa mới mở, lại nhìn Ngải Cảnh Sơ. Lúc nãy cô rõ ràng đã nói với chủ nhiệm Lý là ăn cơm Trung không cần rượu.

Quả nhiên, lúc chủ nhiệm Lý rót rượu mời Ngải Cảnh Sơ liền bị anh từ chối. Sau đó bữa cơm chính thức bắt đầu, năm người cạn ly mấy lần. Ngoài chủ nhiệm Lý ra, còn lại ba người lớn đều uống nước ngọt. Một lúc sau, chủ nhiệm Lý lại định rót rượu mời Ngải Cảnh Sơ, nhưng anh vẫn khéo léo từ chối.

“Mai tôi còn phải đi làm, thật sự không thể uống được.”

“Uống một chút cũng không ảnh hưởng tới công việc đâu, phải không, Tiểu Tăng?”

Tăng Lý không dám đáp lại, chỉ cười.

“Tôi còn phải lái xe.” Ngải Cảnh Sơ lại nói.

Chủ nhiệm Lý tiếp tục phát huy bản lĩnh miệng lưỡi của mình: “Không thành vấn đề, bảo Tiểu Tăng đưa cậu về. Cô ấy biết lái xe, không sao đâu.”

Ngải Cảnh Sơ mặc kệ anh ta nói thế nào cũng không chịu uống.

“Hay là Tiểu Tăng uống một chút đi.” Chủ nhiệm Lý chuyển đổi mục tiêu.

“Chủ nhiệm, anh cũng biết là em không uống được rượu mà.”

“Đâu phải anh chưa từng thấy cô uống rượu”, Chủ nhiệm Lý cười, “Nào nào, chúng ta phải vui vẻ một bữa mới được”, Nói xong, anh ta rót đầy rượu vang vào một cái chén nhỏ, đặt lên bàn xoay, xoay nửa vòng liền tới trước mặt Tăng Lý. Cô vô cùng khó chịu.

Vì sao cứ phải uống rượu rồi mới ăn cơm chứ?

Ngải Cảnh Sơ không uống đã là không nể mặt chủ nhiệm Lý rồi, nếu cô không uống...

Trong lúc Tăng Lý còn đang chần chứ, chị Lý bỗng nhiên đứng lên, giả vờ quở trách ông xã: “Anh cũng thật là! Ai lại bắt một cô gái trẻ uống rươu chứ.” Nói rồi, chị Lý cầm lấy chai rượu rót vào cốc của mình, nói: “Vậy đi, tôi tuy là thân nội trợ trong nhà nhưng cũng có đôi lời muốn nói. Nói ra mà có gì sai sót cũng không thầy Ngải không để bụng.”

Sau đó, chị Lý nâng ly rượu về phía Ngải Cảnh Sơ: “Hôm đó, nếu không phải nhờ có thầy Ngải giúp đỡ thì không biết con trai chúng tôi còn bị làm sao nữa. Thầy là ân nhân cứu mạng của chúng tôi. Tết vừa rồi chồng tôi đã dạy cu Mập nhiều phép tắc, đáng lẽ muốn con xin nhận thầy làm bố nuôi, nhưng sau đó nghe nói thầy Ngải dòng dõi cao quý, nên chúng tôi không dám tùy tiện leo cao. Khó khăn lắm mới nhờ Tiểu Tăng giúp mời thầy đi ăn bữa cơm, nói bao nhiêu lời cũng không bày tỏ hết được lòng biết ơn của nhà chúng tôi với thầy. Hôm nay tôi xin uống một chén coi như tỏ lòng cảm ơn. Mong thầy cứ tự nhiên!”

Nói xong, chị Lý ngửa đầu, hai tay nâng chén rượu lên miệng uống sạch.

Tuy rằng nói để Ngải Cảnh Sơ tự nhiên nhưng dù sao chị Lý cũng là đàn bà con gái, lại lớn tuổi hơn, giờ chị ta đã ra mặt uống trước, đương nhiên Ngải Cảnh Sơ cũng phải đáp lễ. Anh đứng lên, bưng chén rượu ở trước mặt Tăng Lý đưa lên miệng, một hơi cạn sạch. Tăng Lý để ý thấy lông mi anh nhíu chặt lại lúc nuốt chất lỏng kia xuống.

Việc mời rượu trên bàn tiệc này xưa nay đều vậy, có lần một ắt có lần hai. Đến cuối bữa cơm, bình rượu trắng đã được ba người giải quyết sạch.

Chủ nhiệm Lý gọi phục vụ lấy thêm một bình nữa nhưng Tăng Lý vội vàng ngăn cản.

Chị Lý cũng lên tiếng khuyên chồng: “Thôi anh, vui vẻ là tốt rồi. Còn uống nữa, sợ rằng Tiểu Tăng nhà người ta sốt ruột.”

Tăng Lý định giải thích nhưng lại thôi.

Cuối cùng, đúng là như phân công của chủ nhiệm Lý. Ngải Cảnh Sơ uống rượu không lái được xe, đành để Tăng Lý phụ trách đưa về.

Cô ngồi trên ghế lái, không tránh khỏi căng thẳng. Trước đây cô chưa từng lái loại xe đắt tiền này nên chốc chốc cô lại hỏi hạ ghế ở đâu, khởi động thế nào, bật đèn ra sao...

Ngải Cảnh Sơ chỉ chỉ trỏ giải thích một hồi, sau đó quay sang nhìn cô.

“Tôi lái xe không hề kém chút nào đâu!” Tăng Lý lớn giọng bảo đảm.

Đến khi xe lăn bánh lên đường trên cao, Ngải Cảnh Sơ thật sự tin lời Tăng Lý. Kĩ thuật lái xe của cô rất thuần thục, hơn nữa cảm giác phương hướng cũng rất tốt. Anh chỉ dẫn cô đi thế nào, y như rằng không sai lệch một li.

Ngải Cảnh Sơ uống ba, bốn chén rượu, không đến mức quá say, nhưng hơi váng đầu, mắt cũng nhíu lại. Anh tựa đầu vào lưng ghế nghỉ ngơi.

“Xin lỗi.” Tăng Lý áy náy nói.

“Xin lỗi cái gì?” Anh không suy nghĩ mà hỏi lại luôn.

“Nếu không phải vì nể mặt tôi thì anh đã không phải đến.” Có lẽ cô và anh đều giống nhau, cảm thấy tiệc tùng như vậy thật phiền phức.

“Vậy phải nói cảm ơn chứ.” Ngải Cảnh Sơ lại nói.

Sau khi uống rượu, anh thật khác lúc bình thường, lời nói có vẻ thân thiện hơn, thích dông dài hơn một chút. Tăng Lý vì vậy cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dường như lại nhớ tới đêm tuyết rơi hôm đó, chỉ có hai người họ trên đường, nói mấy chuyện không đâu.

“Dù sao thì mỗi lần gặp anh, nếu tôi không phải nói xin lỗi thì cũng là cảm ơn.” Cô nói.

Lần này, anh không đáp.

Một lúc lâu sau, Tăng Lý lại nói: “Ngày mai anh đi dạy hay đến bệnh viện?”, cô sợ làm lỡ việc của anh.

Hỏi xong, cô mới nhớ ra, anh chỉ làm việc ở bệnh viện vào thứ Tư và thứ Sáu.

“Vậy sáng mai có phải lên lớp không?”

Đợi một lát không nghe thấy đáp án, cô liền nhìn anh một cái, phát hiện anh đang nhắm nghiền mắt.

“Anh đang ngủ đấy à?”

...

“Lần này tôi mặc kệ anh luôn.” Cô lẩm bẩm.

Nói xong, Tăng Lý phanh xe chậm lại rồi đứng bên vệ đường. Cô quay sang nhìn anh mấy giây, không hề có động tĩnh.

“Mình vẫn còn chưa làm việc mà Chu Văn nhờ!” Tăng Lý thở dài.

“Chẳng lẽ là cởi đồ của anh ra, chụp một tấm hình ướt át rồi gửi cho Chu Văn, sau này chắc chắn anh sẽ phải đưa ra điều kiện bắt cô ấy trao đổi bức ảnh, thế là coi như tôi đã giúp xong rồi.”

Vậy mà, Tăng Lý vừa nói xong, Ngải Cảnh Sơ liền không nhịn được bật cười.

Khóe môi anh cong lên một chút, lúm đồng tiền hai bên má lõm sâu xuống, sau đó anh mở mắt nhìn Tăng Lý: “Cô định cảm ơn tôi như thế à?”

“Tôi... tôi...” Tăng Lý luống cuống không biết làm gì đành phải khởi động xe tiếp tục lái.

Ngải Cảnh Sơ ngồi thẳng lưng: “Vừa nãy Chu Văn gọi điện à?”

“Ừm. Cô ấy nói anh sẽ chỉnh đốn họ một trận, nên muốn nhờ tôi nói giúp.” Tăng Lý thành thật nói.

“Bọn họ đang chỉnh cô thì có.” Anh nói.

“Hả? Sao lại thế?”

“Lúc ấy không có được đáp án từ tôi, họ nghĩ cô dể đối phó hơn nên thăm dò cô thôi.”

“Thật à?”

“Tám mươi phần trăm.” Anh đáp.

Tăng Lý nghe xong, dở khóc dở cười. Người ta trêu chọc cô thế, thế mà cô còn lo lắng thay họ.

Tăng Lý im lặng lái xe, dáng vẻ khá nghiêm túc khiến người bên cạnh cảm thấy phần nào xa cách, tuyệt nhiên không còn vẻ nhút nhát thường thấy. Ngải Cảnh Sơ không kìm được nhìn thoáng qua cô. Cô không để móng tay dài, nhưng lại đánh một lớt sơn mỏng màu hồng, khuyên tai lóe sáng thấp thoáng trong mái tóc, cảnh tượng này khiến Ngải Cảnh Sơ nhớ đến đồ vật trong túi mình.

Anh tưởng Tăng Lý đang tức giận, liền nói: “Họ vẫn là trẻ con, đừng so đo.”

“Tôi và họ tuổi tác cũng không chênh lệch là bao.”

“Họ còn chưa vào xã hội, cô đã đi làm rồi.” Anh giải thích.

“Anh thật giỏi bao biện, lúc uống trà còn muốn làm thầy giáo nghiêm khắc.” Tăng Lý nói.

Lúc này, Ngải Cảnh Sơ sờ tìm trong túi áo, lấy ra một vật gì đó đưa cho Tăng Lý: “Có phải của cô không?”

Tăng Lý nghiêng đầu nhìn, một cái dây buộc tóc màu đen, rất giống dây buộc tóc hôm nay cô dùng.

“Sao lại ở chỗ anh?” Tăng Lý đưa tay ra nhận lấy.

“Rơi dưới đất.” Ngải Cảnh Sơ đáp.

Bệnh nhân đến khám răng đều phải nằm trên giường, nên nhiều người làm rơi cái này cái kia. Thường thì Ngải Cảnh Sơ không mấy khi nhặt lên mà chỉ nhắc người ta một câu là được. Không phải vì anh lười khom lưng hay sợ phiền phức, mà là trên mặt đất lắm vi khuẩn, cúi xuống nhặt, găng tay lại phải thay cái khác. Không biết chiều nay ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại giúp Tăng Lý nhặt lên, thậm chí lúc Chu Văn xuất hiện, anh còn cất vào túi áo mình.

Tăng Lý cảm ơn, rồi như nghĩ đến cái gì, cô chần chừ nói: “Thật ra trước đây tôi...”

“Cô lái qua đường mất rồi.” Ngải Cảnh Sơ cắt ngang lời cô.

Tăng Lý vội vàng giảm tốc độ: “Nói chuyện cùng anh không chú ý.”

“Không sao. Cô lái xe về phía trước, có một con đường nhỏ cũng chạy về cùng hướng, gần đây thôi.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Tăng Lý làm theo hướng dẫn, ngoặt vào con đường nhỏ, đây là một dãy phố cũ chạy dọc theo bờ sông. Gần đây đang thi công công trình ven bờ sông nên dân cư đã được di dời đi nơi khác. Toàn bộ nhà cửa đang đợi dỡ bỏ, hầu như không có đèn đường và xe cộ qua lại ở khu vực này. Nếu không phải Ngải Cảnh Sơ ngồi ở bên cạnh, Tăng Lý chắc chắn không dám đi tới đây.

Ánh sáng quá mờ, cô bật đèn xe lên rồi tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên trông thấy một chiếc xe dừng ở giữa đường.

“Thật là vô ý thức.”

“Đi được không?”

Tăng Lý nhìn lại, nhìn sang chiếc xe kia: “Để tôi thử.”

Cô lái xe chầm chậm tiến lại gần, không hiểu sao cảm thấy hình như chiếc xe kia... đang lắc lư, nhưng lại nghĩ chắc mình bị ảo giác.

Ngải Cảnh Sơ đột nhiên nói lên tiếng: “Bỏ đi, chúng ta quay xe lại.”

“Vì sao?” đây là đường một chiều, nếu đi ngược trở lại, đến lối rẽ ngang đường lớn nhất định sẽ bị phạt tiền.

Ngải Cảnh Sơ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tăng Lý, muốn giải thích, nhưng không biết phải mở miệng ra sao. Vấn đề này quả thật nan giải. Anh cố gắng tìm một từ ngữ có sức biểu đạt hàm súc trong từ điển của bản thân để giải thích, đáng tiếc, quá khó...

Cùng lúc đó, cửa kính chiếc xe kia hạ xuống. Người trong xe thò đầu ra xem xét. Là một đôi nam nữ.

Đèn xe chiếu rõ, Tăng Lý giờ mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhất thời ngây ngốc, hóa đá tại chỗ.

Ngải Cảnh Sơ lại bình tĩnh nói: “Vậy thì chờ lát nữa xem.”

Thế là, hai người ngồi im khoảng chừng ba phút.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, gương mặt Tăng Lý càng ngày càng hồng, càng ngày càng hồng...

Cô đang ngồi đây với một người đàn ông chờ người ta “động xe”. May mà đối phương hiểu chuyện, thấy có người phía sau thì không “động” nữa, phỏng chừng đang giải quyết vấn đề hậu công tác. Nhưng mấu chốt là chiếc xe kia và xe của Ngải Cảnh Sơ cùng một loại, cùng một màu sơn.

Tăng Lý cảm thấy cứ bật đèn pha chiếu vào họ như vậy thật mất lịch sự, bèn tắt đèn đi.

Ngải Cảnh Sơ ngăn lại: “Đừng tắt.”

Tăng Lý khó hiểu.

Anh tiếp tục giải thích: “Tránh cho người khác hiểu lầm.”

Tăng Lý càng lấy làm lạ: “Hiểu lầm cái gì?” Hỏi xong, cô lập tức tỉnh ngộ.

Ở ven bờ sông không có ánh đèn, hai đôi nam nữ, trong hai chiếc xe tối tăm...

Tàn sát lẫn nhau!

Lúc câu thành ngữ này vọt lên trong đầu, Tăng Lý liền run rẩy toàn thân!

Cổ nhân phát minh ra câu này chắc chắn muốn bật khóc.

Hai người lại ngồi im vài phút nữa, không thấy đối phương có biểu hiện sắp lái xe đi. Dưới tình huống xấu hổ này, có cảm giác thời gian trôi thật chậm, một giây mà dài như một năm, hai người thậm chú còn thể nghe rõ tiếng hô hấp của nhau.

So với cứ im lặng ngồi quan sát đối phương thế này, chi bằng tìm chuyện gì làm. Vì vậy, Tăng Lý bất đắc dĩ mở radio.

Ai ngờ, vừa mới mở lên đã nghe thấy giọng nói khản đặc của một người đàn ông trung niên: “Hải miên là do tổ chức các tế bào sợi cấu thành, sự sinh trưởng của nó là sự tăng trưởng của tổ chức sợi dẫn đến...”. Bởi vì có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Tăng Lý nghe không hiểu gì, mãi tới khi từ miệng người đàn ông trong radio kia phun ra mấy chữ: “Cơ quan sinh dục nam giới lần thứ hai phát dục...”, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Trong đầu nổ “bùm” một tiếng, Tăng Lý hoảng loạn giơ tay ra chuyển kênh, nhưng bên tay vẫn vang lên chương trình sức khỏe tương tự như thế. Cô bực bội tắt radio đi, sau đó bấm còi xe.

Nhìn ra tâm trạng của Tăng Lý, Ngải Cảnh Sơ nói: “Không đợi nữa, chúng ta quay xe lại.”

Nhưng Tăng Lý không nghe theo mà cứ tiếp tục bấm còi. Nhận thấy không có kết quả gì, cô chuẩn bị quay xe ngược lại thì chiếc xe đằng trước mở cửa sau, một đôi nam nữ dắt nhau đi xuống. Gã đàn ông trung niên béo ục ịch mặc áo sơ mi, bước chân lảo đảo như say rượu, cố gắng bước nhanh nhất có thể ngồi vào ghế phụ lái. Cô gái trẻ bên kia quần áo xộc xệch, chậm chạp đi lên mở cửa ghế lái, không quên quay về phía Tăng Lý giơ ngón tay giữa ra hiệu. Thấy Tăng Lý vẫn chiếu đèn vào người mình, cô ta thẹn quá hóa giận lớn tiếng mắt chửi. Ngữ điệu cực kì nhanh, giọng nói chua ngoa, lanh lảnh vang vọng giữa dãy phố u ám.

Tăng Lý vẫn như trước kia, máu nóng dồn lên đầu, tức đến đỏ ran cả mặt nhưng không biết làm sao đối đáp, mười đầu ngón tay nắm chặt tay lái, không phản bác được dù chỉ một chữ.

Ả kia thấy Tăng Lý không cãi lại nên càng tỏ ra kiêu ngạo vênh váo.

Lúc này, Ngải Cảnh Sơ đột nhiên lên tiếng: “Có phải cô bị bắt nạt nhiều thành quen rồi không?”

“Hả?” Tăng Lý ngơ ngác.

Ngải Cảnh Sơ liếc cô một cái rồi tháo dây an toàn ra.

“Anh muốn làm gì?” Tăng Lý vội ngăn cản.

“Không làm gì, lấy hai cái đĩa CD.”

Quả nhiên, Ngải Cảnh Sơ lấy hai chiếc CD từ trong hộp đựng đĩa ra, sau đó, anh mở cửa xuống xe.

Tăng Lý cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Thấy Ngải Cảnh Sơ xuống xe, cô ả kia tưởng anh ra tay trả thù giúp bạn gái, nên lập tức ngậm miệng, cảnh giác lùi về phía sau.

Nhưng Ngải Cảnh Sơ không hề đi tới chỗ cô ta. Anh đến trước mũi xe của mình, cúi người dán một chiếc CD lên biển số xe, rồi lại vòng ra phía sau, làm tương tự.

Toàn bộ quá trình, Ngải Cảnh Sơ không hề nhìn cô ả kia lấy một cái, xong đâu đấy, anh quay vào vị trí ngồi.

“Đôi khi đánh trả đối phương không nhất định phải dùng tới miệng.” Nói rồi, Ngải Cảnh Sơ lẳng lặng thắt dây an toàn.

Tăng Lý vẫn mờ mịt không hiểu.

“Cô lái xe rất khá, có thể chạy về một hướng rồi quay đầu ngay lập tức được không?” Vừa nói, Ngải Cảnh Sơ vừa giơ ngón tay lên ra dấu quẹo.

Tăng Lý vội vã quan sát bốn phía: “Chắc là được.”

“Thế cô nhấn ga đụng vào chiếc xe kia.” Ngải Cảnh Sơ thản nhiên nói.

“Nhưng... nhưng...” đầu óc Tăng Lý hỗn loạn: “Sẽ bị bắt, phải bồi thường tiền đấy, với cả nhỡ không may xe mình hỏng thì sao?”

Bấy giờ Tăng Lý mới hiểu ra, Ngải Cảnh Sơ che biển số xe vào để chuẩn bị gây chuyện rồi bỏ trốn.

Cô ả kia thấy Ngải Cảnh Sơ đột nhiên xuống xe làm một hành động khó hiểu thì vô cùng kinh sợ, lập tức chui vào trong ghế lái.

“Cô sợ gì chứ! Nhanh lên!” Ngải Cảnh Sơ nhắc nhở.

Trong khi Tăng Lý đặt tay lên hộp số chần chừ, Ngải Cảnh Sơ đã nhanh chóng giơ tay trái ra ấn tay cô xuống.

Tăng Lý hít sâu mộ hơi, nắm chặt bánh lái, chân phải nhấn ga, tích tắc sau, một tiếng động vang lên, mũi xe của hai người đã đụng vào chiếc xe phía trước. Chiếc xe kia bị đẩy đi nửa mét, khung bảo hiểm sau xe lõm vào một chút.

Chứng kiến cảnh tượng mình gây ra, Tăng Lý tròn mắt kinh ngạc.

“Quay đầu,” Ngải Cảnh Sơ lại nhắc nhở cô.

“Ờ.” Tăng Lý vội vàng xoay tay lái, nhưng có lẽ do quá hoảng hốt nên suýt nữa đụng phải bồn hoa bên vệ đường, làm lại một lần nữa mới thành công xoay đầu 180 độ.

Xe nghênh ngang chạy đi rồi, Tăng Lý mới nhìn kính chiếu hậu, đôi nam nữ kia xuống xe, người phụ nữ lớn tiếng chửi ầm lên, nhưng Tăng Lý đã không nghe thấy gì nữa.

Bởi vì trong lòng thấp thỏm mà Tăng Lý chạy xe với vận tốc cực nhanh, thậm chí đến ngã tư ban nãy, cô quên mất cần phải về đường cũ, cứ thế vọt thẳng lên phía trước.

Chạy được vài cây số, thấy phía sau không có gì khác thường, Tăng Lý mới chọn một nơi yên tĩnh, dừng xe lại.

Việc đầu tiên là ra ngoài, kiểm tra mũi xe.

Không khá hơn xe đối phương là mấy, xước sơn và lõm vào một ít, có lẽ là do góc đụng bị lệch nên đèn xe cũng bị rớt.

Tuy chưa hết run và căng thẳng nhưng Tăng Lý không giấu được sự phấn khích, quay sang nhìn Ngải Cảnh Sơ đã đứng bên cạnh, hỏi: “Thấy tôi hành động thế nào?”

Ngải Cảnh Sơ nhíu mày: “So với dự đoán của tôi còn tàn bạo hơn.”

Sau khi trở về, Tăng Lý lập tức đến Carol’s. Đây là lần đầu tiên bị người ta mắng mà cô lại vui vẻ như thế, hào hứng kể lại mọi chuyện cho Mã Y Y nghe.

“Cậu có bảo sẽ sửa xe lại giúp anh ta không?” Mã Y Y hỏi.

“Có, nhưng anh ấy không cho.” Tăng Lý đáp.

“Ngải Cảnh Sơ đúng là cáo già. Đàn ông đàn ang mà lại giật dây cho cậu làm cái chuyện điên rồ thế.” Mã Y Y vừa rửa cốc, vừa cau mày nói.

Tăng Lý tủm tỉm cười, nhặt những chiếc cốc đã rửa đặt lên giá.

Nếu như lúc ấy, Ngải Cảnh Sơ không làm gì, không nói gì thì cô cũng cảm thấy bình thường. Bởi vì dù sao anh cũng là một người đàn ông, không nên can dự vào mấy chuyện giữa đàn bà con gái với nhau. Còn nếu lúc ấy mà giống như tưởng tượng của cô, anh xuống xe thay cô trút giận thì cô sẽ cảm thấy anh là người bạn chí cốt của mình.

Tuy nhiên, dù một trong hai giả thuyết đó xảy ra thật, sau khi sự việc kết thúc, có lẽ tất cả ấn tượng của Tăng Lý về người đàn ông ấy chỉ còn là quá thiếu nghĩa khí, hoặc quá mức kích động.

Nhưng sự thật đã chứng minh, rõ ràng Ngải Cảnh Sơ không phải là người như thế.

Nếu có thể dễ dàng để người khác đoán tâm tư thì anh đâu còn là Ngải Cảnh Sơ

Anh đã dạy cô, khi bị người ta chửi mắng, còn có thể dùng phương thức khác báo thù. Thật không hiểu vì sao, một nguyên tắc rất đơn giản như thế mà cô lại lĩnh hội chậm hơn người khác.

“Hai người làm thế khác nào hai hổ đánh nhau, con cụt con què.”

“Nhưng thật sự rất sảng khoái mà!” Tăng Lý cười.

“Cá Nhỏ!” Mã Y Y đột nhiên gọi cô, “Cậu mà cứ thế này cẩn thận không là yêu anh ta đấy!”

Sắc mặt Tăng Lý chợt biến.

Lúc nãy, sau khi giúp Ngải Cảnh Sơ tháo bỏ hai cái đĩa CD xuống khỏi biển số xe, Tăng Lý tiếp tục hoàn thành nốt nhiệm vụ còn dang dở mà chủ nhiệm Lý giao phó: Đưa Ngải Cảnh Sơ về nhà. Nhà anh nằm trong khu vực dành cho gia quyến của Bộ tư lệnh Không quân, vì thế từ bãi đỗ xe đến đường lớn để bắt taxi còn phải đi qua một con đường khá dài. Ngải Cảnh Sơ đi bộ cùng cô.

Gió đêm thổi lồng lộng, mái tóc buông xõa của Tăng Lý phủ trên mặt. Cô lồng dây buộc tóc vào cổ tay, sau đó giơ tay lên cào cào lại mái tóc, buộc gọn lại. Trên cánh tay cô còn đang khoác túi. Phải ra khỏi nhà từ sáng sớm nên Tăng Lý bỏ cả kem đánh răng, bản chải và cốc vào túi xách, cái túi vừa to vừa nặng khiến cử động của cô có phần vướng víu, làm đi làm lại hai, ba lần mới buộc xong tóc.

Từ đầu đến cuối, Ngải Cảnh Sơ không hề có ý định giúp cô cầm túi, mà chỉ đứng một bên quan sát.

Chợt phát hiện chuỗi hành động vừa rồi của mình hơi thiếu nữ tính, Tăng Lý ngượng ngùng nhìn Ngải Cảnh Sơ cười. Cô vừa hé miệng, niềng răng kim loại sáng bóng liền lộ ra, lộ luôn cả cái răng nanh và khoảng trống ở chân răng đã bị nhổ bên cạnh. Răng nanh của cô không nhô ra quá nhiều, nhưng vị trí mọc không đúng nên tạo cảm giác đang chèn răng số hai vào trong, nhìn rất chướng mắt. Trước đây, Ngải Cảnh Sơ vẫn cho rằng tất cả răng mọc đúng vị trí mới có thể hoàn toàn khỏe và đẹp, không ngờ những khuyết điểm của hàm răng lại khiến người ta trở nên độc nhất vô nhị.

Cuối cùng cũng có một chiếc taxi chạy đến.

Tăng Lý vẫy lại, vừa chào tạm biệt Ngải Cảnh Sơ vừa nhanh chân bước lên xe. Bỗng nhiên, Ngải Cảnh Sơ tiến thêm vài bước, gọi cô lại.

Tăng Lý quay đầu.

Ngải Cảnh Sơ đứng trong gió, đối diện với cô, cách chừng ba bốn mét, đôi mắt anh sâu thẳm nhưng rất sáng. Tăng Lý đợi mãi không thấy anh nói tiếp.

Tài xế nôn nóng hỏi: “Cô gái, có đi không đây?”

“Có có. Bác tài đợi tôi một lát.” Tăng Lý quay đầu nói với tài xế, mở cửa xe, rồi quay đầu nhìn Ngải Cảnh Sơ.

Anh khẽ cúi đầu, chau mày nói: “Nhớ bốn tuần nữa tới tái khám.”

Tăng Lý cười cười: “Yên tâm, không quên được đâu”, rồi ngồi vào trong xe.

Một người bình thường, ngoại trừ bốn chiếc răng khôn thỉnh thoảng nổi hứng đùa dai, thì có hai mươi tám chiếc răng.

Người Trung Quốc cổ đại cho rằng bầu trời có hai mươi tám chòm sao.

Bốn tuần vừa tròn bằng hai mươi tám ngày.

Chu kì sinh lí của phụ nữ và quá trình trao đổi chất trung bình cũng là hai mươi tám ngày.

Thỉnh thoảng, trong các chương trình quảng cáo mỹ phẩm trên ti-vi, người giới thiệu cũng hay nói, sau hai mươi tám ngày sử dụng sẽ thấy sự thay đổi triệt để.

Trước đây, trong một bộ phim Mỹ tên là 28 days, nữ chính phải trải qua một cuộc điều trị tâm lý thường xuyên trong vòng hai mươi tám ngày. Kì lạ hơn, còn có một phim kinh dị mang tên 28 days later, nam chính sau hai mươi tám ngày hôn mê, lúc tỉnh dậy phát hiện toàn bộ thế giới này đã biến đổi.

Thế nhưng, hai mươi tám ngày...

Cũng chính là chu kì Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ gặp nhau.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện