Chương 33: Hình trường tinh thần

Tục ngữ có câu: ‘Là phúc không phải họa, là họa tránh không được’. Những gì phải tới cuối cùng cũng sẽ tới.

Đây chính là số mệnh!

Tư Hành Phong đã động thủ, thậm chí còn nhanh hơn cả dự liệu của tôi.

Đáng tiếc là tôi đã nhầm, tự cho mình thông minh, không ngờ đã sai lại càng thêm sai. Tôi không nên để Hoắc Vô Ảnh rời khỏi mình, dựa vào võ công của hắn, những người này tuyệt đối không phải đối thủ.

Thế nhưng trên thế gian này chẳng có gì là ‘nếu như’.

Thuộc hạ của hắn xông vào khách điếm với danh xưng truy bắt tội phạm, tôi còn chưa kịp phản ứng gì. Thì đã bị đánh ngất đi. Khi mở mắt ra, mọi thứ đã trở thành một cơn ác mộng tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể tỉnh giấc được nữa.

Tôi không biết mình đang bị trói ở nơi nào, chỗ này tối đen như mực, nồng nặc mùi hôi khiến người ta buồn nôn, thi thoảng lại còn vọng lên tiếng thét yếu ớt bên tai: “Mau thả ta ra.”

Tôi không thể động đậy, chỉ biết bản thân bị trói lên thứ gì đó, trong lòng trào dâng cảm giác sợ hãi, trái tim cũng đập loạn trong lồng ngực. Đột nhiên, một thứ đồ bất minh cựa quậy bò lên mặt tôi, tôi hoảng loạn lắc đầu liên tục rồi thét lớn: “Á... á...”

“Hừm!” Tiếp theo đó là giọng lạnh lùng của một người, khoảng không trước mắt đột nhiên sáng bừng lên. Cập nhật nhanh tại dien.dan.le.quy.don

Ánh lửa đột ngột xuất hiện trước mắt khiến tôi không thể thích ứng ngay được, sau khi nhắm mắt rồi mở ra, mới có thể nhìn thấy được đây là nơi nào. Không ngờ lại là địa lao.

Tôi bị trói trên một giá gỗ hành hình.

Đưa mắt hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, trong căn phòng địa lao tối đen như mực khi nãy, gián rết vừa bò lên mặt tôi, lồm cồm khắp nơi, dưới mặt đất đầy phân chuột, phân gián và những thứ đồ bẩn thỉu tưởng như tích lại từ ngàn năm nay.

Một bộ gông cùm khóa chặt lấy phạm nhân để phòng tránh vượt ngực đang treo trên bức tường đầy vết máu, dưới ánh lửa càng trở nên kinh khủng, đáng sợ. Lại nhìn xuống dưới, hai thanh xương trắng vẫn còn ở trong vòng xích, đó chính là... xương chân của con người sao? Chủ nhân của hai thanh xương đó đã bị người ta dày vò, giam cầm cho đến chết sao?

Ở trong chỗ bóng tối phía xa thấp thoáng bóng dáng một người, không cần nghĩ quá nhiều, tôi cũng biết người đó là ai.

Tôi run rẩy vì sợ hãi, Tư Hành Phong, rốt cuộc hắn định làm gì chứ? Lẽ nào hắn muốn dày vò tôi thành bộ xương khô sao? Tôi sợ hãi đến độ không dám thở mạnh.

Từ trong bóng tối, hắn từ từ tiến lại gần chỗ tôi, khuôn mặt giống Tầm đến bảy, tám phần kia lại xuất hiện trước mắt tôi lần nữa. Sau năm năm thời gian, khuôn mặt hắn không còn mềm mại, như mì như nữ nhi nữa, địa vị hiển hách, y phục hoa lệ khiến hắn có thêm nét quyến rũ của người đàn ông chín chắn, tôi ngược lại cảm thấy hắn không còn giống Tầm như trước nữa.

Hắn đưa bàn tay nâng cằm tôi lên, đẩy đầu tôi dựa vào cột sau, mỉm cười đáng sợ rồi nói: “Hạ Chi Lạc, ngươi có biết ta đã đợi chờ ngày này suốt năm năm rồi không? Năm năm trước, khi biết được ngươi đã chết, ngươi biết ta cảm thấy đau đớn, buồn bã thế nào không? Vì cái chết của ngươi mà ta đã đau lòng suốt năm năm nay. Nhìn xem, ta đã nhớ nhung ngươi đến độ nào, thậm chí còn nhớ nhung hơn cả người thân của mình. Ta vẫn luôn nghĩ rằng, tại sao ông trời lại hậu ái ngươi đến vậy, tại sao lại để cho loại người như ngươi dễ dàng chết đi như vậy chứ? Khi nãy ở trên đường, khi nhìn thấy ngươi lần nữa, ngươi có biết ta hưng phấn, kích động đến mức nào không?”

Nhìn nét mặt tàn khốc của hắn, nghe hắn nhai đi nhai lại hai chữ ‘nhớ nhung’, tôi chỉ biết mỉm cười khổ sở. Nỗi đau khổ trong lòng tôi, ai có thể thấu hiểu. Vì hắn, tôi đã từng chết một lần, thậm chí còn mất đi cả Tầm nữa. Tại sao năm năm qua rồi, ông trời còn không buông tha cho tôi, còn cho hắn xuất hiện thêm lần nữa để dày vò tôi thế này?

Tôi chán nản nhắm nghiền đôi mắt lại, hi vọng biết bao sau khi nhắm mắt lại, có thể biến mất khỏi nơi này, cho dù là vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này cũng được. Nước mắt bất giác lăn dài trên má, tôi còn có thể nói thêm được gì?

“Sợ hãi quá nên khóc sao? Ta còn chưa làm gì ngươi cả, tại sao đã khóc rồi? Trước kia ngươi không sợ trời không sợ đất cơ mà?” Hắn ép sát mặt lại gần tôi, lạnh lùng lên tiếng.

Tôi nấc nghẹn đáp: “Tư Hành Phong, ta thừa nhận, ta khóc là bởi vì sợ hãi, thế nhưng nhiều hơn cả chính vì vô vọng. Năm năm trước, ta đã từng nói với ngươi rằng, người bán ngươi vào đó không phải ta...” dien_dan-le_quy-don

“Ngươi im miệng lại. Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời quỷ quái đó của ngươi chắc? Nếu như ả ta đã chết rồi, thì người hôm nay sống sờ sờ trước mặt ta lại là ai chứ? Lẽ nào là quỷ sao?” Hắn phẫn uất cắt ngang lời nói của tôi.

Mượn ánh lửa, tôi thậm chí còn nhìn được hắn kích động đến mức gân xanh nổi đầy cổ.

Hắn ngừng lại, thét lớn tiếng lần nữa: “Đúng, người vốn dĩ đã là một con ác quỷ. Nếu không phải vì con ác quỷ như ngươi, ta đã không bị dồn ép đến bước đường ngày hôm nay.”

Dạo gần đây, tôi đã sắp bị Dạ Tầm Hoan ép cho phát điên rồi, bây giờ, khi nghe thấy Tư Hành Phong mắng mình là ác quỷ, tôi vừa rơi lệ vừa bật cười, chỉ hận không thể phát hết mọi đau khổ ra ngoài. Thế là tôi thét lớn cãi lại: “Đúng, ta là một con quỷ, ta vốn dĩ là một con quỷ, ta chính là một con ác quỷ đã độc chiếm thân thể của người ta. Ta là một linh hồn không xác thịt, không tìm được đường về nhà. Ngươi cho rằng thế gian này chỉ có mình ngươi đau khổ sao? Trong năm năm nay, ta sống cũng chẳng vui vẻ hơn người khác bao nhiêu, những gì có được chỉ là nỗi dày vò và đau khổ vô tận. Rõ ràng không phải là ta, vậy mà cũng lại là ta. Những gì cô ta thiếu nợ ngươi, ta đã thay cô ta trả lại cho ngươi rồi. Người phụ nữ ngươi một lòng muốn tìm bao lâu nay, cô ấy đã chết rồi, cô ấy đã chết rồi, đã chết từ lâu rồi...”

Bộp một tiếng, Tư Hành Phong tát mạnh vào mặt tôi, còn tôi chỉ cảm thấy bên má mình nóng rực, nhói đau.

Lửa hận trong đôi mắt của hắn càng lúc lại càng rạo rực hơn.

“Ngươi là con đàn bà đê tiện, vốn tưởng rằng năm năm nay, ngươi đã giác ngộ, đã hối hận rồi, như vậy có lẽ ta còn có thể suy nghĩ đến việc buông tha cho ngươi. Bây giờ xem ra không cần phải làm như vậy nữa.” Hắn ấn đầu tôi nhìn xuống phía dưới bên trái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn thấy đống xương tráng trên mặt đất kia không? Ngươi muốn ta đối xử với ngươi như phạm nhân khác, ngày ngày hầu hạ đại hình, hay là muốn được như vậy, vứt ngươi vào trong kĩ viện, để lũ đàn ông kia ngày ngày hầu hạ ngươi?”

Hai tay hắn nắm chặt lấy bờ vai của tôi, càng ngày càng bóp chặt hơn trước, gương mặt tuấn tú cũng vì căm hận, phẫn uất mà trở nên đáng sợ, ghê hồn.

Vừa nghe thấy hai chữ ‘kĩ viện’, cả người tôi run lên không ngừng, hốt hoảng lên tiếng: “Xin đừng...”

Hắn lại đưa tay nắm lấy chiếc cằm của tôi, bàn tay còn lại không ngừng vuốt lên má rồi nói: “Xin đừng làm thế nào? Là không muốn hầu hạ bằng đại hình hay là không cần đàn ông hầu hạ? Cốt khí ngạo nghễ của ngươi ban nãy biến đâu hết rồi?”

Nói xong, bàn tay vuốt má tôi liền đưa xuống dưới y phục, xé mạnh ra, phần da thịt trước ngực tôi đã lộ hết ra ngoài.

Thế giới này vô cùng công bằng. Không có tiền tài tự nhiên rơi từ trên trời xuống, cũng không có phú quý tự nhiên rơi từ trên trời xuống, càng không có sinh mệnh tự nhiên rơi từ trên trời xuống.

Thế nào là số mệnh? Thế nào là trùng sinh? Bởi vì tôi trùng sinh, thế nên Hạ Chi Lạc mới phải chết, thế nên tất cả những gì xảy ra hiện nay đều là cái giá mà tôi phải trả cho sinh mệnh này.

Hắn liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở khuôn mặt, lúc này tôi đã nước mắt đầm đìa, nấc nghẹn thành tiếng.

Tôi khẽ tiếng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nếu như dày vò, sỉ nhục ta có thể khiến cho ngươi dễ chịu hơn đôi chút, vậy thì cứ hầu hạ bằng đại hình đi.”

Không biết tại sao, hắn lại đưa tay lau nước mắt giúp tôi rồi đưa lời chế giễu: “Hôm nay ta mới phát hiện ra, khuôn mặt của ngươi vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Ha ha ha! Thảo nào mà hai tên đàn ông có mắt như mù đó lại vì ngươi mà thần hồn điên đảo. À đúng rồi, suýt chút nữa thì ta quên mất, là ba người, ban nãy trên đường cái quan, còn thêm một tên nữa. Thủ đoạn mê hoặc đàn ông của ngươi đích thực là cao minh, giả dụ không có chuyện trước kia, nói không chừng ta cũng sẽ bị bộ dạng đáng thương, khổ hạnh của ngươi và dung mạo tuyệt sắc kia mê hoặc đến lóa mắt.”

“Hu hu hu...”

“Được, ngươi chọn hầu hạ bằng đại hình, vậy ta sẽ cho ngươi được toại nguyện. Sắt nung? Hay roi da? À đúng rồi, ta lại quên mất, đại hình mà nước Bạch Hổ này thường dùng chính là chải chuốt. Có biết thế nào được gọi là chải chuốt không? Không phải là giúp người chải đầu trang điểm đâu, mà là dùng chiếc lược bằng sắt chải trên da thịt ngươi, cho tới khi chạm tới xương cốt, cũng giống như hắn ta vậy.” Hắn chỉ vào hai thanh xương trắng trước mặt rồi bật cười điên cuồng.

Tôi trợn to mắt ra, trong lòng bắt đầu cảm thấy kinh tởm. Hắn bị điên rồi. Hạ Chi Lạc đã bức hắn phát điên rồi. Tiểu Song - lê quý đôn

Bỗng nhiên, hắn thôi không cười nữa, kéo mạnh nốt phần y phục bị xé rách trước ngực tôi, cả phần vai tôi bị lộ ra ngoài. Hắn áp mặt lại trước ngực tôi, hơi thở nóng trước ngực khiến tôi hoảng loạn vô cùng, tôi thực sự sợ rằng hắn sẽ đối xử với mình giống như Tề ca, thét lớn hốt hoảng: “Xin đừng.”

“Xin đừng? Ngươi cho rằng ta sẽ muốn ngươi sao? Hừm! Trước đây, ta đã từng nói với ngươi rồi, cho dù ta lên giường cùng một vạn con kĩ nữ, cũng không thèm loại phụ nữ đê tiện như ngươi. Có còn nhớ những lời ta đã nói hay không, ta phải ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, lột da ngươi, rút gân ngươi.”

Nói xong, hắn liền há miệng cắn mạnh, răng hắn găm sâu vào phần thịt của tôi, nỗi đau đớn như xé gan xé ruột đó khiến nước mắt tôi chảy đầm đìa, thực sự chỉ muốn đập đầu vào tường cho chết luôn. Tôi cảm giác phần thịt trước ngực đã bị hắn cắn đứt hắn ra rồi.

“Á...” Có lẽ tiếng thét có thể khiến cho con người ta giảm bớt nỗi đớn đau này.

Không bao lâu sau, hắn liền buông răng ra, quắc mắt nhìn tôi đầy thù hận. Tôi cảm thấy phần thịt trên gương mặt tôi đã co cứng lại vì sợ hãi, thê lương thét lớn: “Á...”

Đôi môi của hắn dính đầy máu của tôi, hắn đưa lưỡi liếm môi, lại nhìn tôi bật cười lạnh lùng nói: “Đau sao? Chút đau đớn này thì có là gì chứ? Ngươi có biết năm đó ta đã từng chịu những nỗi đau đớn thế nào không? Ha ha ha, nhìn làn da mịn màng, trắng trẻo của ngươi này, ta bắt đầu cảm thấy không nỡ hủy hoại nó rồi đấy.”

Hắn lại đưa tay sờ vào phần giữa ngực và đầu vai của tôi, nơi đó đã đầm đìa đầy máu tươi.

“Xin đừng.” Đau quá!

“Xin đừng? Tại sao ngươi lại không muốn chứ? Trước kia ngươi cũng đã từng cởi sạch y phục, ra sức ôm chặt lấy ta, nói muốn ta mà.” Vừa nói dứt câu, hắn lại cúi xuống cắn thêm lần nữa. dien_dan_le_quy_don

“Á...” Tôi ra sức vùng vẫy, lắc đầu cuồi cuội. Đau quá, tôi chịu không nổi. Tôi thét lớn: “Tư Hành Phong, ngươi là tên điên rồ, hành động của ngươi hôm nay thì có khác gì với Hạ Chi Lạc năm xưa, đều là ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi.”

Hắn nhả miệng ra, ngước mắt lên nhìn tôi, nhoẻn miệng mỉm cười quyến rũ rồi nói: “Ỷ mạnh hiếp yếu? Ngươi đã quên rồi sao? Lúc xưa, ta thành ra như vậy, ngươi cũng nói ta đã thua bởi tiền bạc và quyền thế, đây là những điều mà ngươi đã dạy cho ta.”

Tư Hành Phong lại chuẩn bị cắn miếng thứ ba thì một tên thuộc hạ của hắn bước vào.

“Khởi bẩm hầu gia, những chuyện ngài dặn dò đã được sắp xếp thỏa đáng rồi.” Người đó nói.

“Người đàn ông đó vẫn đang tìm ả ta sao?” Tư Hành Phong hỏi.

“Hồi bẩm hầu gia, không phải là một người đàn ông mà là hai người. Lúc nãy hai người họ vừa tới Bách Hoa Đường và Thiên Hương Lâu.” Người đó nói.

Hai người? Ngoại trừ Hoắc Vô Ảnh ra, người còn lại là Dạ Tầm Hoan sao? Bọn họ đang tìm ta? Bách Hoa Đường và Thiên Hương Lâu? Kĩ viện?

Tâm trạng tôi bắt đầu trở nên kích động.

Tư Hành Phong nghe được câu trả lời của thuộc hạ, quay đầu lại, nheo nheo đôi mắt tuyệt đẹp, khẽ nhếch mép lên đưa lời châm chọc: “Ngươi đúng là phóng đãng ăn sâu vào tận xương cốt, người đàn ông của mình mới chết được có năm năm, vậy mà đã nhanh chóng tìm được hai người đàn ông mới. Bọn họ đúng là biết rõ con người ngươi đấy chứ, rõ ràng biết được những chuyện xấu xa mà ngươi đã gây ra năm xưa, vậy mà vẫn đi tìm ngươi, xem ra bản lĩnh mê hoặc đàn ông của ngươi không nhỏ chút nào, ta thực sự đã xem thường ngươi rồi. Từ nhỏ, mẫu thân đã dạy dỗ ta, bất luận thế nào cũng không được hành hạ phụ nữ, cũng hay, vốn dĩ ta cũng định như vậy. Nếu như không thể hành hạ phụ nữ, vậy thì cũng không thể dụng hình với ngươi được rồi. Vừa hay, hai tên đàn ông kia của ngươi lại hiểu trúng ý định của ta, vậy thì sẽ cho ngươi được toại nguyện, đưa ngươi tới Bách Hoa Đường, kĩ viện nổi tiếng nhất ở nước Bạch Hổ này, để ngươi có thể tận hưởng nhân sinh ở đó. Người đâu, đưa ả ta tới Bách Hoa Đường.”

Tầm không hề chết! Chàng nhất định chưa chết! Tôi căm ghét tất cả những người nói Tầm đã chết. Thế nào được gọi là mẫu thân đã dạy hắn không được hành hạ phụ nữ? Cũng đã hành hạ rồi, đánh đập rồi, cắn xé cả rồi còn gì?

Tôi biết ngay, muốn trả thù Hạ Chi Lạc thì hắn nhất định sẽ đưa tôi tới kĩ viện.

“Tư Hành Phong, ngươi làm như vậy nhất định sẽ có ngày phải hối hận. Năm năm trước, ta đã dùng Hắc quả phụ rồi.” Tôi khủng hoảng thét lớn.

Hắn ngây lặng người đi rồi nói: “Hắc quả phu? Ta đã từng nghe qua. Ngươi đã dùng sao? Được, không sao hết, mấy tên khốn khiếp, già nua kia cũng đang chờ người phụ nữ như ngươi đến hầu hạ. Huống hồ chi, tử tù khắp thiên hạ này nhiều lắm, ta cũng không ngại vất vả mà tìm hết về đây để hầu hạ ngươi. Người đâu, mau đưa ả ta đến Bách Hoa Đường.”

Hắn hiện nay chính là một tên điên, tôi còn có thể nói chuyện gì với một tên điên thế này chứ?

Hai tên ngục tốt phụng lệnh, dùng ánh mắt dâm loàng mà thèm khát lướt trên làn da lộ liễu ra ngoài của tôi. Trong lúc tháo dây xích trói tôi, chúng còn cố tình chạm đôi tay bẩn thỉu vào da thịt tôi, khi trói tôi lại, chúng lại càng có cơ hội để làm bừa.

“Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra.” Tôi chẳng thể nhẫn nhịn được nữa, thét lớn tiếng lên.

Tôi ra sức giãy giựa, còn Tư Hành Phong lại đứng lặng một bên mỉm cười lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ.

Nội lực của tôi đâu rồi? Tại sao vài thời khắc quan trọng này lại không thấy đâu cả? Tôi ra sức vùng vẫy, cố gắng vùng thoát, dồn hết sức lực chạy về phía trước. Thực ra, tôi cũng biết rằng đây rõ ràng là hành động tốn công vô ích, tôi làm sao có thể thoát khỏi cái lưới mà hắn đã tận tâm giăng ra một cách dễ dàng như vậy chứ?

Tôi lại bị đánh ngất thêm lần nữa.

Tỉnh dậy trong kinh hoàng, tôi chỉ sợ rằng, khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy một gã đàn ông ghê tởm nào đó đang trần trụi đè trên thân người mình.

May mà, lúc này hai tay tôi vẫn bị trói lại, dây xích trước kia được thay bằng sợi dây thừng. Đầu dây thừng được buộc trên cột nhà, sau đó thả xuống trói trọn hai tay lại, cả người bị treo lên, nhưng chân vẫn chạm được mặt đất. Trên y phục bị xé rách nát đầm đìa vết máu, vết thương trước ngực chỉ khẽ động cũng nhói đau đến mức tôi nghiến chặt răng lại.

Nơi bị giam cầm đã thay đổi, giống như là căn mật thất, chật hẹp, bé nhỏ, sạch sẽ gọn gàng, không có mùi vị lạ thường. Phía trước mặt tôi có treo một tấm vải hình vuông khiến người ta chẳng thể nhìn được phía sau bức rèm đó là cảnh tượng gì.

Nơi đây, ngoại trừ một chiếc ghế ra thì chẳng còn bất cứ đồ đạc gì khác, cảnh tượng này lại càng khiến tôi khủng hoảng hơn khi ở địa lao. Đây rốt cuộc là nơi nào? Bách Hoa Đường, tại sao trong một kĩ viện lại có căn phòng như thế này?

Một phần tường bị đẩy sang, Tư Hành Phong bước vào trong.

Tôi mở miệng ra thét vào mặt hắn: “Tư Hành Phong, ngươi...” Tại sao tôi lại không nghe thấy giọng nói của mình chứ? Rốt cuộc tôi đã bị điếc hay bị câm? Tôi kinh hãi rung lắc thân người, hai sợi dây trói lấy tay tôi bị kéo mạnh, càng vùng vẫy chúng lại càng thít chặt vào hơn. dien.dan.le.quy.don

Hắn đưa mắt liếc qua, mỉm cười lạnh lùng, thuận tay, hạ một sợi dây thừng xuống, cầm bàn tay vuốt lên má tôi rồi nói: “Thật không ngờ ngươi cũng khỏe mạnh ra phết, không ngờ lại có thể thoát khỏi được hai người đàn ông đó. Không sao hết, sợ dây này được làm từ gân thuồng luồng Đông Hải, mong manh tựa tuyết thiên sơn nhưng lại dai vô cùng, đao kiếm cũng khó lòng chém đứt, cho dù là người có võ công cái thế cũng đừng hòng trốn thoát. À, đúng rồi, suýt nữa quên mất, khuyên ngươi đừng vùng vẫy nhiều, ngươi càng vùng vẫy, nó sẽ càng thít chặt hơn đấy.”

Tôi há miệng định mắng hắn, dù chỉ là vài chữ, cũng chẳng thể phát ra được tiếng động nào. Không phải hắn đã khiến tôi bị câm rồi chứ? Tôi không dám vùng vẫy thêm nữa, chỉ đành trợn trừng mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.

Hắn mỉm cười, càng cười lại càng thêm khủng bố, gương mặt tuấn tú cũng vì thế mà trở nên đáng sợ. Bàn tay hắn rờ trên cổ tôi, cách một lúc sau liền bóp chặt lại, mãi cho tới khi hắn mãn nguyện vì thấy cả khuôn mặt tôi đỏ bừng bừng lên, không thể nào hít thở được nữa, mới chịu buông tay rồi nói: “Vốn dĩ ta định vứt luôn ngươi lên giường, sau đó lại thấy như vậy thì dễ dàng cho ngươi quá. Mấy năm nay, ta đã hiểu ra một điều, muốn hủy hoại một con người thì phải hủy hoại ý chí của hắn trước. Chỉ cần hủy hoại được ý chí của hắn, dù là chuyện khó khăn đến độ nào thì cũng dễ dàng làm được. Ta muốn ngươi biết được thế nào gọi là sống không bằng chết.”

Tư Hành Phong, rốt cuộc ngươi làm vậy là có ý gì thế? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Hắn đưa tay kéo tấm vải trước mặt tôi, sau khi nhìn rõ một lỗ trước không to cũng không nhỏ dưới tấm vải đó, cảnh tượng ở căn phòng cạnh bên đều hiện lên rõ ràng trước mắt tôi.

Tôi có thể thấy rõ cách bài trí của căn phòng đó, đó là phòng tiếp khách của các cô gái trong kĩ viện. Còn trong căn phòng này, một tiểu cô nương độ tầm mười ba, mười bốn đang hoảng sợ quỳ bên bàn trang điểm, nước mắt đầm đìa.

Thì ra, nơi đây chính là kĩ viện, vậy thì căn phòng mật thất mà tôi đang ở lẽ nào chính là phòng tối được dành riêng cho những tên khách làng chơi biến thái muốn xem trộm quá trình mua vui của những tên khách làng chơi khác? Tư Hành Phong, người đàn ông bắt đầu trở nên biến thái này chắc là đang muốn cho tôi nhìn những tên đàn ông biến thái kia chơi gái chăng?

“Hôm nay hãy ngoan ngoãn mà thưởng thức ‘màn kịch hay’ đặc sắc mà ta tận tâm dàn xếp giúp cho ngươi. Để phòng lúc xem kịch quá kích động, làm phiền tới những người cật lực biểu diễn ở phòng bên, ta đã cho người điểu huyệt câm của ngươi trước. Cứ ngoan ngoãn mà tận hưởng, sáng sớm ngày mai, ta lại tới đây, ngươi hãy nói cho ta biết cảm nhận của bản thân nhé.” Hắn vỗ nhẹ vào mặt tôi, bật cười điên loạn, đi ra bên ngoài, rời khỏi căn mật thất này.

Tư Hành Phong vừa mới rời đi thì ‘màn kịch hay’ ở căn phòng đối diện đã bắt đầu khai triển.

Một người phụ nữ khá cứng tuổi dẫn theo một tên đàn ông xấu xa trọc đầu béo ịch đi vào bên trong. Tiểu cô nương tầm mười ba, mười bốn vốn dĩ đang trốn dưới gần bàn trang điểm kia sợ hãi thét toáng lên, càng khóc dữ dội hơn.

“Đỗ gia, không làm phiền ngài vui vẻ nữa.” Tú bà lui ra ngoài.

Tôi biết mình sắp sửa được chứng kiến màn kịch biến thái đến độ nào rồi. Trời đất ơi! Cô bé đó mới chừng mười mấy mà đã phải làm kĩ nữ.

“Mau ra đây cho ta, trốn cái gì mà trốn?” Người đàn ông đó một tay lôi tiểu cô nương kia ra khỏi bàn trang điểm.

“Xin đừng, xin đừng, xin đừng...” Cô bé ra sức vùng vẫy hai tay, định trốn thoát khỏi tên đàn ông khốn khiếp kia. Sau khi bị đánh cho mấy phát, hắn tức giận tóm chặt lấy cô bé.

Hai người cứ lôi lôi kéo kéo, bộ y phục mỏng manh trên thân thể cô bé đã bị kéo rách phần cổ, làn da trắng trẻo trước ngực cũng từ từ lộ ra.

Tên đàn ông kia dán chặt ánh mắt vào phần ngực bị lộ ra, tiểu cô nương kia cho dù che chắn thế nào cũng hoàn toàn vô ích, hành động đó chỉ càng kích thích thêm thú tính trào dâng trong tên đàn ông kia, khiến hắn thêm hưng phấn mà thôi. Hắn bật cười dâm loạn, đưa tay đập mạnh vào đôi tay che ngực của cô bé, một tay tóm chặt lấy đôi vai của cô bé, tay còn lại xé rách hết y phục trên người, cả nửa thân trên của cô bé không còn tấm vải che chắn.

Trời ơi! Bầu ngực vẫn còn bé thế kia, cô bé còn nhỏ, vẫn đang trong quá trình phát triển.

Gã đàn ông trong lúc cuồng dục dâng trào, ánh mắt đỏ ngầu, lôi xềnh xệch cô bé lên giường. Cô bé liều mạng vùng vẫy, la hét, nhân cơ hội cắn mạnh lên cánh tay của tên cầm thú kia, hắn tỏ ra vô cùng đau đớn.

“Mẹ kiếp! Lão tử bỏ bao nhiêu bạc khai trương cho mày, mày lại dám cắn tao hả?” Tên đàn ông kia tát mạnh hai phát vào mặt cô bé, sau đó nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ xinh, nổ bãi đờm trên mặt đất, tiếp tục mắng nhiếc: “Đúng là thứ không biết điều, để xem hôm nay tao sẽ giải quyết mày thế nào.”

Hắn không ngừng bóp cô bé, khiến cô bé đau đớn đến độ nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tên cầm thú! Đồ súc sinh! Lê quý đôn

Tôi phẫn nộ rung lắc hai tay, có điều chỉnh càng khiến cho sợ dây kia thít chặt lại thêm, đau đớn đến mức tôi buộc phải dừng hành động này lại.

Tôi rưng rưng nhìn đôi mắt to tròn, trong trẻo kia vẫn không ngừng tuôn lệ, thét lên đầy thảng thốt: “Xin đừng, ngài buông tay ra, đừng có động vào ta. Mau buông ta ra. Mau buông ta ra. Mau buông ta ra. Hu hu hu...”

Cô bé càng thét lớn tiếng thì tên đàn ông kia lại càng thêm hưng phấn.

Tôi phải tận mắt chứng kiến tên đàn ông kia xé nát y phục cô bé thành những miếng vải vụn, rồi trói hai tay vào đầu giường. Cô bé không ngừng giãy giụa, rung lắc thân người, dùng hai chân đá mạnh vào tên súc sinh kia, nhưng tất cả đều vô ích. Người đàn ông đó tóm chặt lấy đôi chân của cô bé, xé toạc phần váy dưới.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện