Chương 33.2

“Xin đừng mà! Xin đừng mà! Lão gia, ta cầu xin ngài hãy tha cho ta, cầu xin ngài. Xin đừng! Xin đừng làm vậy...”

“Thả người ra, vậy thì số ngân lượng của lão đây coi như mất trắng à?”

Cầm thú! Mau thả cô bé ra! Mau thả cô bé ra! Tôi sắp phát điên rồi.

Tư Hành Phong, ngươi muốn báo thù Hạ Chi Lạc, muốn khiến cho cô ấy nhìn thấy những cảnh tượng như thế này mà lương tâm bị cắn rứt, dày vò cho tới khi phát điên sao? Thế nhưng ta không phải là cô ấy, ta không phải cô ấy, ta là Lạc Bảo, ta là Lạc Bảo cơ mà. Tại sao từng người các ngươi đều muốn dày vò ta như vậy chứ? Tôi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

“Á... á...”

“Thét đi, thét lớn tiếng thêm nữa đi, ha ha ha.”

Cuộc đời cô bé đã bị hủy hoại rồi!

Đôi mắt long lanh đẫm lệ chứng kiến từng cảnh tượng tàn khốc trước mặt, trái tim tôi đau đớn vô cùng, thậm chí còn không dám tưởng tượng nếu như mình bị đối xử như vậy thì sẽ thế nào...

Tiếng kêu than ai oán, tuyệt vọng đó, những lời lẽ bẩn thỉu, thô tục, dâm loàn đó không ngừng vang vọng bên tai tôi, cho dù tôi nhắm mắt không nhìn thì cũng chẳng thể nào gạt bỏ những âm thanh thê lương như muốn đẩy con người ta vào điên loạn kia.

Cho dù tôi há miệng to thế nào, mong muốn thét lớn lên rằng: “Tên cầm thú kia! Mau bỏ cô bé ra!”, nhưng vẫn chẳng thể nào thét nổi thành tiếng. Tại sao mắt tôi không bị mù, tai tôi không bị điếc? Tôi thực sự hi vọng lúc này mắt mình bị mù, tai mình bị điếc.

Tư Hành Phong, ngươi đã làm được rồi, ngươi đã hủy hoại được ý chí của ta, khiến ta sống không bằng chết.

Tầm, giờ này chàng đang ở đâu? Tại sao chàng lại nhẫn tâm bỏ lại ta một mình để ra phải chịu sự dày vò này? Tầm...

Chỉ cần mở mắt ra, tôi sẽ lại nhìn thấy cái thân thể béo phì kia đang dày vò cô bé tội nghiệp. Cảm giác ghê tởm dâng trào trong cổ họng, hết trận này đến trận khác, tôi đau khổ không ngừng nôn mửa, lồng ngực đau đớn, cánh tay đau đớn, nhưng tất cả đều chẳng sánh nổi với nỗi đau trong lòng. Tôi vốn dĩ đã cạn kiệt sức lực, giờ lại càng chẳng thể chịu đựng thêm nữa, yếu ớt nhắm nghiền mắt lại hôn mê bất tỉnh.

Cơn ác mộng tàn nhẫn này, vốn tưởng sau khi tôi tỉnh lại là có thể kết thúc, nhưng không hề, nó vẫn cứ tiếp tục diễn ra.

Tiếng thét thảm thiết của cô bé kia đã đánh thức tôi, và khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt vương đầy nước mắt của cô bé. Khuôn mặt xinh xắn ngây thơ, hồn nhiên ban đầu giờ chỉ còn lại ánh mắt vô thần, ngoài đau khổ thì chính là tuyệt vọng. Cô bé như thể mất hết linh hồn, chẳng khác nào là những vùng vẫy, phản ứng đầy bản năng.

Cô bé đưa bàn tay dính đầy máu tươi ra trước mặt, ánh mắt cùng động tác bất lực kia chẳng khác nào một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, nhanh chóng khiến tôi đau đớn vạn phần. dien_dan_le_quy_don

Á, hãy giết chết tôi đi, hãy giết chết tôi đi. Tư Hành Phong, ngươi hãy giết chết ta đi! Nước mắt tuôn trào, tôi gào thét vô thanh, hít thở hổn hển. Tôi như phát điên kéo mạnh cánh tay xuống, mong có thể ôm được cái đầu đang đau đớn hỗn loạn, thế nhưng dù dùng sức mạnh thế nào, cánh tay vẫn cứ bị sợi dây kia thít chặt lại.

Nỗi đau đớn nơi trái tim càng lúc càng mãnh liệt, tôi bắt đầu co giật, hít thở khỏ khăn, chỉ biết há miệng hô hấp một cách khổ sở, nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào trên hai bên má. Trước kia, mỗi lần bị như vậy, tôi đều cảm thấy hoảng sợ, căng thẳng tột độ, chỉ sợ mình không kịp hít thở thì sẽ chết đi. Thế nhưng lúc này, tôi chấp nhận không thể hít thở được, mong cho bệnh tim tái phát, nguyện lòng rời bỏ thế gian này như vậy.

Tầm đã không còn nữa, Dạ Tầm Hoan cũng đi rồi, tôi sống trên đời này thì cón ý nghĩa gì nữa. Tôi vốn dĩ vẫn luôn nuôi hi vọng Tầm vẫn còn sống trên thế gian này, thế nhưng tôi chỉ đang lừa gạt bản thân mà thôi.

Tôi từ bỏ việc hít thở vô ích kia, tôi từ bỏ ý muốn được cầu sinh, cứ như vậy, tôi có thể được giải thoát, giải thoát thực sự. Tầm, xin lỗi chàng, ta không thể thực hiện tiếp lời hứa cùng chàng được, chàng đợi ta...

Đúng lúc tôi định buông xuôi sinh mạng thì ông trời lại không chiều lòng người.

Sức chịu đựng của tôi đến điểm cực hạn, lại cộng thêm bệnh tim tái phát, cả thân người kiệt quệ, mềm nhũn lại, trọng tâm cả người dồn vào cánh tay trái bị treo lên kia. Tôi không ngừng co giật, không ngừng nôn mửa, tôi cho rằng mình đã có thể được giải thoát, thực ra, tôi chỉ hôn mê bất tỉnh thêm lần nữa.

Đau đớn! Lồng ngực tôi thực sự vô cùng đau đớn, ai đang động vào vết thương của tôi! Đau đớn quá! Tôi từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy một vị cô nương tết tóc hai bên đang cầm tấm vải ướt lau phần vết thương cho tôi.

Cô ấy nhìn thấy tôi tỉnh lại, liền nhoẻn miệng mỉm cười dịu dàng, bên má trái hiện lên một lúm đồng tiền sâu hoắm, khiến người đối diện muốn nhìn mãi không thôi. Khuôn mặt thanh tú, nhã nhặn, ở thời đại này, trong số những mĩ nhân mà tôi đã từng gặp, cô ấy chỉ thuộc hàng nhan sắc bình thường, thế nhưng đôi mắt sáng trong cùng với khí chất đặc biệt phát ra từ cơ thể khiến cô ấy trở nên khác với người thường.

Cô ấy lặng lẽ lau sạch vết máu trên ngực, dọn hết những thứ do tôi nôn mửa ra, nếu thấy tôi khẽ rên rỉ vì đau đớn, cô ấy sẽ ngẩng mặt đầy áy náy, vẫn là nụ cười dịu nhẹ đó.

Cô ấy là ai? Tại sao Tư Hành Phong đột nhiên lại tốt bụng phái cô ấy đến giúp tôi lau rửa? Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Hắn đã đến.

Trời đã sáng rồi sao? Cuối cùng tôi đã có thể vượt qua được cái đêm kinh hoàng ấy sao?

Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy hắn liền cung kính hành lễ, sau đó bê chậu nước bẩn đi ra ngoài.

Hắn lạnh lùng cười nói: “Mới có một đêm thôi, vậy mà ngươi đã không chịu đựng nổi, biến bản thân thành bộ dạng này sao?”

Tôi yếu ớt ngước mắt lên, nhìn hắn đầy bất lực, lại cúi đầu xuống, không nhìn hắn nữa. Hắn bị điên rồi, tôi vẫn còn bình thường, cho nên mới không muốn giống như hắn, cũng trở thành một kẻ điên cuồng.

“Ngươi đã từng thử tưởng tượng đặt bản thân mình vào tình cảnh đó chưa? Ngươi vẫn còn chưa nếm trải được mùi vị đau đớn muốn chết thực sự đâu.” Hắn áp sát khuôn mặt lại, nâng cằm tôi lên, mỉm cười đáng sợ. “Hạ Chi Lạc, ta sẽ không để cho ngươi chết đi dễ dàng, ta muốn ngươi sống không bằng chết! Ngươi không cần vội vã quá, ngươi sẽ nhanh chóng được ném thử mùi vị đó. Có điều, trước khi xảy ra chuyện đó, ta muốn ngươi xem hết mấy ‘màn kịch hay’ cái đã, sau đó khi đến lượt ngươi diễn xuất thì mới càng phải ‘nỗ lực’ hơn.”

Hắn quay mặt tôi nhìn về phía lỗ hổng đó, ép tôi phải nhìn vào căn phòng đó, vẫn là cô bé đó. Tên đàn ông biến thái, tàn ác dày vò cô bé suốt một đêm trời đã không còn nữa, mà đổi thành hai người đàn ông cao to lực lưỡng, vừa nhìn là biết hàng vai u thịt bắp, chuyên đi đánh thuê.

Nếu như không phải hắn nhắc nhở, tôi còn tưởng rằng mắt mình đã mù, tại mình đã điếc rồi cơ, như vậy thì có thể giả bộ như nhìn không thấy, nghe không thấy. Tôi trợn mắt nhìn Tư Hành Phong, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ căm hặn một ai như lúc này.

Tôi đồng tình trước cảnh ngộ của hắn, thế nhưng bây giờ lại càng căm hận hắn hơn. Bản thân đã từng chịu cảnh ngược đãi đáng sợ, tàn độc đó, vậy mà khi đối đãi với những người có cảnh ngộ giống như mình, chẳng những bất nhân, tê dại, thấy chết không cứu, chẳng chút xót thương, ngược lại còn vô tình, máu lạnh, tàn nhẫn, biến thái, thậm chí còn mua niềm vui cho bản thân bằng nỗi đau khổ của người khác.

Tôi dồn hết sức lực còn lại của bản thân, chịu đựng nỗi đau truyền xuống từ sợi dây trói, đập mạnh đầu vào trước ngực hắn, chỉ hận lúc này đầu tôi không phải chiếc búa sắt, như vậy có thể đập nát lồng ngực của hắn, để xem trái tim hắn rốt cuộc có phải được làm từ thép hay không.

Chỉ là vô dụng, đập không nổi, ngược lại càng giống như đang tựa lên người hắn vậy. Hắn ghê tởm đẩy tôi ra rồi đưa lời nhục mạ: “Con đàn bà dâm loạn, đến tận lúc này rồi mà vẫn còn sà vào lòng người khác.”

Sà cái đầu ngươi! Tư Hành Phong, ngươi không phải là người, ngươi là ác ma quỷ quái!

Tiếng động ghê tởm, phóng đãng ở căn phòng bên cạnh lại bắt đầu vang lên. Đầu tôi như muốn nổ tung ra, đau đớn từng cơn, bị bức ép cho tới khi ngả đầu sang một bên vai, bi thương, bật khóc trong vô thanh.

Tôi không nhìn thấy nét mặt của hắn, những gì nhìn thấy lúc này chỉ là đôi tay hắn đang nắm chặt lại, gân xanh cuồn cuộn, lặng người tại chỗ.

Lúc này, người phụ nữ lúc nãy lại bê mặt bát cháo bước vào, cô ấy lau sạch nước mắt trên mặt giúp tôi, muốn đút cháo cho tôi ăn. Bên tai vẫn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết kia, lại nhìn thấy bát cháo đó, cảm giác ghê tởm dâng trào, tôi nghĩ tôi sắp nôn hết cả dịch vị trong dạ dày ra rồi.

Tôi cật lực cúi thấp đầu xuống, tránh khỏi bát cháo kia.

Người phụ nữ đó lại lau sạch phần dịch trào ra bên mép tôi, sau đó cô ấy liền mở miệng nói: “Không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định.”

Không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định.

Tôi mơ màng ngước mắt nhìn cô ấy, lúc giúp tôi lau sạch thân người, cho dù cảnh tượng bên căn phòng đối diện thế nào, cô ấy vẫn chẳng khác nào một người mù, kẻ điếc, chẳng chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả. Làm sao mà cô ấy làm được chứ?

Đột nhiên, Tư Hành Phong xông lại, đưa tay hất mạnh bát cháo trong tay cô ấy, lớn tiếng quát mắng: “Vì không muốn để ả ta chết sớm quá, ta mới bảo ngươi đến cho ả ăn chứ không phải bảo ngươi tới đây làm thánh nhân. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định.”

Nói xong, Tư Hành Phong vô duyên vô cớ kéo cô ấy ra, đôi mắt đỏ quạu của hắn lộ ra cảm xúc kì lạ, tiếp đó nộ khí xung thiên lôi cô ấy ra ngoài. Cô ấy chẳng hề vùng vẫy, cứ để mặc cho hắn kéo ra ngoài, bức tường kia lại đóng lại.

Hắn định làm gì cô ấy chứ?

Tôi từ từ chỉnh lại thân người, gian khổ nhích đôi chút, nỗi đau đớn truyền từ hai cánh tay khiến tôi chỉ muốn chặt đứt chúng khỏi thân người luôn.

Ha ha ha! Tôi có thể làm được gì chứ? Tôi có thể làm được gì chứ? Lúc này tôi còn chẳng lo nổi thân mình, ngoại trừ ở đây lắng nghe những tiếng động kia, tôi còn có thể làm gì chứ?

Không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định.

“Ngộ pháp niệm mà không niệm, hành mà không hành, ngôn mà không ngôn, tu mà không tu. Người biết gần lắm, kẻ mê xa lắm, ngôn ngữ đứt đoạn, không bị ràng buộc, sai một li, đi một dặm.”

“Ngắm thiên địa, niệm phi thường. Ngắm thế giới, niệm phi thường. Ngắm linh giác, sắp tới rồi. Nếu như biết được, sắp tu thành đạo.”

“Khi mọi thứ xung quanh đều có tên riêng, không hề có tôi, tôi đã là không, tất cả hư vô.”

“Người tùy tình cảm, cầu cạnh thanh danh, thanh danh hiển thế, thân đã rã rời xa, tham lam hư danh, mà không học đạo, uổng kiếp làm người. Dâng nén hương trầm, tuy người ngửi hương, hương tàn lụi hết, ngọn lửa bén thân, theo đó mà tới.”

...

“Sầm, không phải nàng ấy.”

Hoắc Vô Ảnh? Là giọng nói của Hoắc Vô Ảnh.

Vẫn luôn nhắm mắt, tĩnh tâm niệm kinh, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hoắc Vô Ảnh, tôi liền mở mắt ra, nhìn thấy hắn và Dạ Tầm Hoan mặt mày rệu rã, mỏi mệt đứng ở căn phòng đối diện. Sinh mệnh giống như ngọn lửa sắp bị thổi tắt đột nhiên lại rừng rực tỏa sáng, có tia hi vọng mới.

Ta ở bên này! Ta ở bên này! Dạ Tầm Hoan, Hoắc Vô Ảnh, ta ở bên này! Tôi cố gắng hết sức vùng vẫy, yếu ớt mở miệng trong vô thanh, còn hai người họ không hề nghe thấy.

Ầm một tiếng, Dạ Tầm Hoan đánh sập cả chiếc bàn bên đó, hắn trong cơn thịnh nộ thực sự đáng sợ. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy hắn tức giận đến vậy, bất giác lệ trào bờ mi, tôi vốn tưởng rằng nước mắt mình đã cạn sạch.

Hoắc Vô Ảnh bất lực lên tiếng: “Ngài hãy bình tĩnh lại đi. Ngài nóng giận như vậy thì có thể tìm thấy được nàng ấy sao? Ngài cũng nhìn thấy rồi đó, người tối qua ở đây chính là người được bê ra ban nãy, không phải là nàng ấy. Chúng ta đều đã tìm mỗi kĩ viện ở trong kinh đô này hai lần rồi, Bách Hoa Đường này cũng đã lần thứ ba, ngay cả phủ Bình Viễn hầu, tối qua chúng ta cũng đã ghé thăm rồi. Ngài...”

“Ngươi im miệng lại cho ta! Nếu không phải ngươi với Hàng Mẫn tới đây phá bĩnh, nàng ấy đâu có tức giận, đâu có bị rơi xuống nước, ta cũng không bị thương rồi để cho ngươi đi cùng với nàng ấy, như vậy nàng ấy đã không bị mất tích rồi. Ta đã bảo ngươi phải theo sát ấy, ngươi đã làm được cái gì chứ?” Dạ Tầm Hoan thét lên trong tức giận, câu trước kích động hơn câu sau.

Hắn sau đó không đi theo tôi là vì bị thương sao? Đang yên đang lành, sao lại bị thương chứ? Hàng Mẫn là ai? Lẽ nào chính là vị Hoa thần đó?”

“Ngài trách ta? Ngài cho rằng ta ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm thích thú đến đây quấy rầy lắm sao? Chuyện của Hàng Mẫn, còn không tự trách bản thân ngày ấy? Ngài vô duyên vô cớ chọc tức người ta làm gì? Từ trước đến nay sức kiềm chế của ngài rất tốt, ta chẳng qua chỉ ngồi uống rượu cùng nàng ấy, ngài đã đánh ta một trận. Hừm! Từ trước đến nay, ta thực sự không thể ngờ được, cơn ghen tuông của Dạ Sứ đại nhân ngài một khi trào dâng lại mãnh liệt như vậy, sớm biết vậy, ta đã dính chặt lấy nàng ấy không chịu buông rồi. Ngài có cách khiến cho những người phụ nữ ở trong cốc, ngoài cốc kia một hai lễ phép, nghe lời mình, tại sao lại không thể khiến nàng ấy ngoan ngoãn cơ chứ?” Hoắc Vô Ảnh không chịu kém cạnh đưa lời đối đáp.

Tôi bất giác trợn to hai mắt, chỉ sợ hai người đó bỗng nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Ngày hôm đó, Hoắc Vô Ảnh vô duyên vô cớ dịch dung là bởi vì Dạ Tầm Hoan lên cơn ghen đánh răng hắn sưng mặt sao? Người phụ nữ đó cũng được dùng như một công cụ kích thích tôi bởi cơn ghen của hắn?

Ầm một tiếng nữa, Dạ Tầm Hoan lại một chưởng phá tan chiếc giường.

Hắn chỉ thẳng vào mặt Hoắc Vô Ảnh rồi quát: “Ta không muốn cãi nhau với ngươi thêm nữa. Ta biết rõ ngươi với Hàng Mẫn tới đây làm gì, số phận của ta, ta tự điều khiển, không cần các ngươi phải lo lắng cho ta. Đối với Hàng Mẫn, ta vĩnh viễn sẽ tuân theo lời hứa với phụ thân muội ấy năm nào. Nếu như ngươi ở lại đây vì thực sự muốn tìm ra nàng ấy, ta vô cùng cảm kích, nếu như không phải, xin mời đi cho.”

“Ngài biết rõ rằng, rồi có một ngày nàng ấy sẽ hại chết mình, tại sao vẫn cứ như loài thiêu thân lao vào đống lửa, không tiếc sinh mạng chứ? Thiên hạ rộng lớn là vậy, ngài muốn người phụ nữ nào chẳng có, cứ nhất thiết phải là nàng ấy sao?” Hoắc Vô Ảnh nói.

Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tại sao lại nói tôi sẽ hại chết hắn? Nghe khẩu khí của Hoắc Vô Ảnh giống như đang muốn đối phó với tôi, tại sao lại như vậy chứ? Lẽ nào bọn họ xuất hiện là vì sợ tôi sẽ hại chết hắn? Rốt cuộc hai người họ đang nói chuyện gì thế? Tại sao tôi nghe không hiểu?

“Trọn đời trọn kiếp này, ta chỉ có duy nhất một người thê tử, đó chính là nàng ấy, tất cả những người phụ nữ khác đều là hư vô.” Hắn trịnh trọng tuyên bố.

Hả? Câu nói này chẳng khác nào tiếng trống, rộn vang trong lòng tôi. Khi tôi quyết định đoạn tuyệt tình cảm, tại sao hắn lại không chịu buông xuôi?

“Ngài đang muốn ép bọn họ?” Hoắc Vô Ảnh bất lực lên tiếng.

“Vậy thì thử xem sao?”

Dạ Tầm Hoan đi rồi, Hoắc Vô Ảnh cũng đi theo.

Tôi giương mắt nhìn hai người đó từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của mình, niềm hi vọng của tôi lại lụi tắt thêm lần nữa.

Xin đừng đi, ta đang ở bên này. Dạ Tầm Hoan, ngươi đừng có đi mà, ta đang ở bên này, ngươi đi rồi, ta biết làm sao đây?

Tôi rốt cuộc đang mong chờ điều gì chứ? Hu hu hu... Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Ngoài khóc lóc ra, tôi còn có lựa chọn nào khác? Hu hu hu...

Mãi lâu sau, Tư Hành Phong mới quay lại, ngoại trừ người phụ nữ đó còn có thêm một người đàn ông khác.

Bây giờ, cứ nhìn thấy ‘động vật’ khác giới là toàn thân tôi run rẩy, tôi khủng hoảng nhìn người đàn ông đó khẽ điểm hai phát vào phần cổ của mình rồi cung kính hành lễ lui ra ngoài.

Sau khi kinh hoàng qua đi, tôi nhận ra mình đã được giải huyệt, lại còn được cởi dây trói. Dây trói vừa hạ xuống, tôi rơi thẳng xuống mặt đất, người phụ nữ kia nhanh chóng đưa tay đỡ lấy tôi, để tôi dựa vào lòng cô ấy. Tôi chẳng khác nào người bị trôi dạt trong nước biển nhiều ngày, cố gắng nắm lấy thanh gỗ quý giá nổi trên mặt nước.

Mái tóc của cô ấy tỏa ra mùi hương dịu nhẹ. Tại sao tôi làm liên lụy đến cô ấy mà cô ấy vẫn còn đối xử với tôi tốt như vậy? Cập nhật nhanh tại dien_dan_le_quy_don

Tư Hành Phong lạnh lùng lên tiếng: “Đợi chút nữa, ta sẽ đưa ngươi sang căn phòng bên cạnh.

Ha ha ha, những gì phải đến cuối cùng cũng đến.

“Tư Hành Phong...” Tôi mở miệng ra, khẽ gọi tên của hắn, giọng tôi lúc này run rẩy, mỏi mệt.

Hắn phát nộ: “Không được gọi tên ta, ngươi không xứng. Hạ Chi Lạc, hãy tận hưởng nốt nhưng giây phút yên lành sau cùng của mình đi, tối nay sẽ đến lượt ngươi diễn kịch đó.”

Hắn nói xong, quay người định đi.

Tôi tựa vào trước ngực người phụ nữ kia, cố gắng điều chỉnh lại tư thế, nhìn vào sau lưng hắn, bật cười rồi nói: “Trong thời gian năm năm ngươi tưởng rằng ta đã chết, ngươi đã từng cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ chưa? Cho dù chỉ là một ngày thôi, ngươi đã từng có chưa?”

Hắn dừng bước chân, vẫn chưa quay lưng lại phía tôi, cả người cứng sựng, đờ đẫn.

Tôi nghĩ, câu nói của mình đã đánh trúng vào nơi thẳm sâu nhất trong thâm tâm của hắn, cũng là nỗi đau đớn của hắn.

Hắn quay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, khó hiểu rồi lạnh lùng nói: “Ngươi đang nói cái gì?”

Tôi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn sang người phụ nữ đang đỡ lấy mình, cô ấy trao tôi một nụ cười dịu nhẹ, tôi cũng mỉm cười khổ sở đáp lại, nhắm mắt lại vài giây, mở mắt ra rồi nói: “Bí mật này, trước kia ta mới chỉ nói cho một người, thế nhưng chàng đã không còn nữa rồi. Hôm nay, để bản thân không phải chịu đựng thêm dày vò, cũng không muốn ngươi cứ vô duyên vô cớ hận thù thêm nữa, ta bất đắc dĩ phải nói ra. Thế nhưng, ta có một thỉnh cầu, sau khi nghe xong, bất luận có tin hay không, cứ coi như ta tham sống sợ chết, cứ coi như ta cầu xin ngươi, hãy cho ta được chết một cách nhanh chóng.”

Hắn trầm tư trong giây lát, sau cùng lạnh lùng thốt lên một câu: “Nói đi.”

Tựa vào lồng ngực của người phụ nữ kia, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cho dù hai cánh tay lúc này chẳng thế nào cử động được.

Tôi mỉm cười bất lực, gắng sức lên tiếng: “Sự việc này nếu ta nói ra e là sẽ chẳng có ai tin hết cả, thậm chí ngay cả bản thân ta cũng không dám tin. Thực ra, ta không phải là người của thời đại này, mà đến từ một khoảng không gian khác. Trong thế giới trước kia, ta cũng không hề biết rằng có một không gian mà các ngươi tồn tại. Còn về việc tại sao ta lại tới được nơi đây, bản thân ta cũng hoàn toàn không biết, cũng giống như các ngươi hay nói, ta đã mượn xác hoàn hồn, cô hồn dã quỷ như ta tìm được cái xác này thực sự không biết là may mắn hay xui xẻo nữa, để rồi lại trùng sinh trên cơ thể của Hạ Chi Lạc.”

Nói đến đây, tôi ngừng lại, nghỉ ngơi đôi chút. Người phụ nữ đang đỡ lấy tôi bất giác run rẩy thân người. Tôi mỉm cười khổ sở, ngước mắt lên nhìn cô ấy, chớp mắt như muốn nói với cô ấy tất cả đều là sự thật.

Sau đó, tôi quay mắt nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tư Hành Phong, mãi lúc sau, hắn lại lên tiếng: “Nói tiếp đi.” lê quý đôn

Tôi lại chậm rãi nói tiếp: “Tên thật của ta là Lạc Bảo, chứ không phải là Hạ Chi Lạc. Hạ Chi Lạc đã chết cách đây năm năm về trước, vào lúc gặp lại ngươi. Thực ra, lúc đầu cô ta chưa chết, thế nhưng sau khi bị ngã đập đầu, tỉnh lại không biết tại sao lại thiếu đi một phần hồn ba phần phách, nên chẳng thế nào làm chủ được cơ thể, mà lại để cho một cô hồn dã quỷ như ta chiếm dụng xác thân. Mãi cho tới khi sự việc của ngươi bị bại lộ, ta phải chịu trượng hình, suýt chút nữa thì mất mạng, phần hồn của ta đã hòa thành một thể cùng cô ta, cô ta tự biết bản thân không còn sống được bao lâu nữa, thế nên đã toại nguyện cho ta, để ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của thân xác này.”

Hai ngươi bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc, không dám tin vào tai mình.

Tư Hành Phong mím chặt môi, sau đó không ngừng lắc đầu nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi đang nói dối, nhất định là ngươi đang nói dối.”

Bí mật ẩn giấu trong lòng bao năm nay đã khiến tôi bức bí, khó chịu lâu rồi, lúc này có thể nói ra cùng người khác, tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cho dù người đó hận tôi đến mức thấu xương.

“Khó mà tin được? Ta biết trước là nói ra chuyện này sẽ chẳng có ai tin hết. Khi ta mở mắt ra, ta cũng không dám tin vào mắt mình nữa. Ở thế giới trước kia, có bố mẹ mà ta vô cùng thương nhớ, có những người bạn thân thiết, chung thủy với ta, có sự nghiệp để ta phấn đấu, có cuộc sống hạnh phúc mà ta hằng mong ước. Đã sáu năm rồi, ta đã rời khỏi thế giới đó sáu năm rồi, vậy mà đến giờ vẫn chẳng thể nào tìm được đường quay về. Thời gian lâu dần, ta cũng bắt đầu quen với thực tại, ta đành bỏ cuộc, hoặc có lẽ đây chính là số phận của ta. Vì ngươi mà suýt chút nữa đã bỏ mạng nơi hoàng tuyền, chính vì ngươi mà ta đánh mất người ta yêu thương nất trên đời. Từ trước đến nay ta chưa bao giờ hối hận vì đã cứu ngươi ra khỏi Hiệt Hương Các, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày ngươi tìm ta báo thù, bởi vì trong ý thức của mình, nói cho cùng ta không phải là cô ta, Hạ Chi Lạc.”

Đôi mắt của hắn hiện lên tâm trạng phức tạp, hắn vẫn chẳng thể tin được những gì tôi vừa nói.

Bỗng nhiên, hắn lại bật cười điên loạn: “Ha ha ha, Hạ Chi Lạc, khả năng bịa chuyện của ngươi đúng là thượng đẳng, ngươi tưởng rằng ta sẽ tin những lời nói quỷ quái của mình sao?”

“Lời nói quỷ quái?” Tôi bật cười khốn khổ rồi nói: “Ở trong thế giới của chúng ta, là một người có tư tưởng, có trí tuệ đều hiểu rõ những chuyện làm ra có ý nghĩa gì, giá trị gì với bản thân. Hành vi báo thù rửa hận tuy rằng có thể giải trừ mối hận trong lòng, thế nhưng một khi đã báo xong thù, mối hận trong lòng tiêu tan, nhiều khả năng cũng đánh mất đi chính mình. Hãy nghĩ lại những năm gần đây, ngươi vẫn luôn khắc ghi mối thù với Hạ Chi Lạc, muốn được báo thù, thế nhưng vào lúc ngươi nghe được thông tin Hạ Chi Lạc đã chết, ngươi có vui không? Những ngày tháng sau đó, ngươi đã từng sống vui vẻ được ngày nào chưa? Quân tử có thù không báo. Ngươi vốn dĩ là một quân tử, thừ hỏi dày vò, hành hạ ta suốt một ngày một đêm qua, ngươi có vui vẻ không? Ngươi đã bao giờ nghĩ đến người con gái hôm qua thê thảm, khổ hạnh giống như ngươi năm nào không? Vậy mà khi đối xử với một con người có cảnh ngộ như mình trước kia, tại sao ngươi lại có thể vì báo thù mà thấy chết không cứu? Ngươi muốn tạo dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của người khác, thế nhưng nực cười một điều là, ngươi có vui vẻ không?”

“Đủ rồi! Ngươi im miệng lại cho ta. Chỉ có dày vò ngươi, nhìn thấy ngươi đau khổ, ta mới có thể được an ủi, được vui vẻ.” Tư Hành Phong cuồng nộ.

“Ta đau khổ thì ngươi hạnh phúc sao? Vậy tại sao tối qua ngươi lại không đủ dũng khí ở lại cùng xem, tận mất chứng khiến ta đã đau đớn, khổ sở, sống không bằng chết đến độ nào? Không phải ngươi muốn nhìn thấy hay sao? Tại sao lại không làm? Là vì nguyên do gì, ta nghĩ trong lòng ngươi hiểu rõ hơn ta nhiều. Ta cảm thấy ngươi chẳng hề vui vẻ mà là bi ai thì đúng hơn.”

Trong cơn thịnh nộ, Tư Hành Phong rống lớn tiếng, một tay nhấc chiếc ghế trước mặt ném thẳng về phía tôi, thế nhưng chiếc ghế đó lại trúng vào bờ tường phía sau lưng, tan nát thành nhiều mảnh, rơi xuống mặt đất.

Hắn xông lại gần đẩy người phụ nữ kia ra, phẫn nộ tóm lấy hai tay của tôi rồi thét: “Ngươi im miệng lại cho ta, im miệng, im miệng lại. Ta nực cười hay bi ai không cần ngươi phải nói. Ngươi nói ngươi là một người khác, đến từ một không gian khác, ngươi hãy chứng minh cho ta xem đi, tưởng rằng chỉ như vậy mà có thể rửa sạch tội danh sao? Ha ha ha, ta đánh mất lương tri? Cho dù ta đánh mất lương tri đến mức nào cũng chẳng thể bằng được Hạ Chi Lạc ngươi. Ngươi ngoài bản lĩnh đem khuôn mặt này đi mê hoặc kẻ khác, lừa gạt kẻ khác, còn biết làm gì nữa hả?”

Tôi liền nghiến răng, nhịn đau, đáp lại: “Sống đã không vui thì còn sợ gì cái chết? Một người chỉ một lòng cầu mong được chết, hà tất phải lừa người lừa mình nữa? Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đó là tự do của ngươi. Ta chẳng qua chỉ là một phụ nữ, xui xẻo đến cực điểm mà thôi, đã từng gặp nhiều người xui xẻo nhưng chưa từng gặp kẻ nào xui xẻo như ta. Bây giờ, ta chỉ muốn tận hưởng cảm giác an nhàn sau cùng trong cuộc đời mình. Hi vọng sau khi ta chết đi, ngươi cũng có thể có được cảm giác đó.”

Cuối cùng, hắn cũng buông tôi ra, đẩy tôi quay trở lại vòng tay của người phụ nữ kia, lui về sau mấy bước, chập choạng đem theo bao mâu thuẫn và bàng hoàng trong nội tâm rời khỏi nơi đây.

Tôi không biết sau cùng hắn đã tin hay là không tin. Tiểu Song- dien.dan.le.quy.don

Người phụ nữ đó giúp tôi thay y phục, đút cho tôi ăn nốt cháo, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng cô ấy. Khi mở mắt ra, trời đã hoàng hôn, cảnh vật trước mắt cũng đổi sang một căn phòng thoải mái hơn.

Trực giác mách bảo cho tôi biết đây không phải là kĩ viện, không hề có mùi phấn son nồng nặc, nhức mũi, không có tiếng nhạc tầm hoan chói tai. Điều nực cười là, cổ chân tôi bị xích vào quả cầu sắt. Ha ha, tôi có thể luyện khinh công được rồi.

Ngồi dậy, nhẫn nhịn nỗi đau đớn truyền từ cánh tay, tôi ôm hai quả cầu sắt kia lên, tựa vào tường, nhìn cầu sắt lặng người đi. Mãi cho tới khi người phụ nữ kia quay lại, tôi mới định thần lại được.

Cô ấy tới đây đưa cơm tối. Từ đầu chí cuối cô ấy im lặng không nói lời nào, cặm cụi làm công việc của mình. Tôi ăn xong, cô ấy liền thu dọn, thu dọn xong liền giúp tôi thay thuốc.

Nhìn gương mặt thanh tú của cô ấy ở khoảng cách gần, để giữ phép lịch sự, tôi liền hỏi tên cô ấy: “Xin hỏi... ta nên xưng hô với cô như thế nào?”

“Hạ Phẩm Dư.” Cô ấy mỉm cười dịu dàng rồi nhẹ nhàng đáp lại.

“Cô... cũng họ Hạ sao?” Tôi kinh ngạc, vốn dĩ tưởng rằng chuyện xảy ra vào lúc sáng sớm là tôi đã làm liên lụy đến cô ấy. Thì ra, cô ấy đã bị liên lụy từ lâu rồi.

“Dạ.” Cô ấy lại mỉm cưởi dịu dàng rồi gật đầu.

“Cô có hận ta không?” Tôi không nhẫn nhịn được đưa lời hỏi.

“Hận? Tại sao lại phải hận cô nương?” Cô ấy hỏi lại.

“Bởi vì...” Tôi lặng người đi, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, luôn mồm luôn miệng nói mình không phải Hạ Chi Lạc, lúc này đột nhiên lại hỏi cô ấy có hận mình không, thực đúng là nực cười. “Ta là Lạc Bảo, rất vui khi được quen biết cô.” Tôi đưa tay ra, định bắt tay bày tỏ lòng hữu hảo.

Cô ấy khẽ lặng người đi, không biết phải đáp lại thế nào, tôi liền chủ động nắm lấy tay cô ấy, lắc lên lắc xuống vài cái.

“Đây là tập tục ở quê hương của cô nương sao?” Cô ấy mỉm cười hỏi.

“Cô tin ta sao?” Nhìn cô ấy, tôi bất giác trợn to hai mắt.

Cô ấy mỉm cười, lại gật đầu.

Tôi cũng mỉm cưởi hớn hở, dường như khiến cho một người tin rằng mình đến từ khoảng không gian khác còn khó hơn việc tôi là một người sao Hỏa lại tìm được tổ chức của địa cầu mình trên trái đất vậy.

“Ta có thể gọi cô là Phẩm Dư không?”

“Dạ.”

Đối với cô ấy, tôi cảm thấy như gặp được một người bạn tri kỉ lâu ngày xa cách, liền từ từ kể hết nhiều chuyện đã đè nén trong lòng mình bấy lâu nay cho cô ấy nghe. Tôi làm sao lại đến đây, tại sao lại gặp phải Tư Hành Phong, cứu hắn như thế nào, vì hắn mà phải chịu trừng phạt, tất cả mọi thứ, tôi đều kể hết. Cảm giác chính là một thứ vô cùng kì lạ, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ tôi sẽ không nói đâu.

Phản ứng của cô ấy cũng khiến cho người khác phải âm thầm bội phục, không hề kinh ngạc, không hề cảm khái, không quá vui mừng mà cũng chẳng buồn đau, chỉ lặng lẽ lắng nghe mọi chuyện. Lẽ nào cô ấy có thể làm được việc không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định?

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Tư Hành Phong lại chọn cô ấy tới chăm sóc tôi, sự bình thản này không phải bất cứ người nào cũng có được ngay từ khi sinh ra. Trái tim tựa thủy, con người tựa cúc.

“Bằng hữu, mau nói chuyện của cô đi.” Đột nhiên tôi lại có mong muốn biết thêm về cô ấy.

“Ta sao?” Cô ấy cúi thấp đầu xuống, lại ngước lên nhẹ nhàng nói: “Ta, năm nay mười chín tuổi rưỡi, là người ở Thanh Hòa, nhập cung năm mười tuổi, chỉ còn nửa năm nữa là có thể xuất cung...” Nói tới đây, cô ấy ngưng lại, không nói thêm nữa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện