Chương 42: Phong Ma Trừ Quái, Kinh Tẩu Thiên Thượng Nhân
Gió thổi ngoài cửa, lá vàng từng chiếc từng chiếc rơi xuống khung cửa, giống như bàn tay mệt mỏi gảy lên những tiếng đàn buồn; tuy có thanh âm, nhưng trầm buồn hơn cả sự thinh lặng.
(Cổ Long - Luận)
Màn đêm từ từ buông xuống, ngôi sao sáng nhất cũng bắt đầu xuất hiện trên trời cao. Nó sáng nhất, nhưng cũng cô độc nhất, tịch mịch nhất; vì ánh sáng của nó, đã được định trước là cô độc, tịch mịch.
Liễu Dật vừa uống rượu của Tửu thúc, vừa nói: "Trời đã bắt đầu tối, lũ quái vật chắc sắp xuất hiện rồi..."
Tửu thúc gật đầu nói: "Ừm, cũng sắp xuất hiện rồi. Tạm thời chúng không thể vào trấn được, chỉ phá phách ở ngoài trận thôi."
Liễu Dật hớp một ngụm rượu, đứng dậy nói: "Chúng ta ra ngoài xem thử, nếu thành công, tối nay Phong Ma Trấn sẽ ổn định trở lại.", nói xong xoay người bước ra ngoài.
Thủy Nhi, A Cửu đi thành hàng theo sau Liễu Dật.
Tửu thúc hớp một ngụm rượu rồi nói: "Đây mới chỉ là sự bắt đầu của ngươi, sau này ngươi sẽ không phải chỉ đối mặt với mấy con quái vật đơn giản thế này đâu..."
Liễu Dật không nói gì, dẫn mọi người bước ra ngoài trấn. Chân chưa đến trấn khẩu đã nghe một thứ âm thanh ken két rợn người và một mùi hôi thối khôn tả xộc thẳng vào mũi, Liễu Dật nói: "Có vẻ như Khu Ma Đại Trận này thật là diệu dụng, không hiểu sao vị thần đó không thu phục đám yêu quái này luôn đi."
Thủy Nhi lắc đầu nói: "Đúng là không thể hiểu nổi."
Đoàn người vừa đi vừa nói, phút chốc đã đến trấn khẩu. Vừa nhìn thấy, nét mặt mọi người bổng như trơ cứng lại. Những con quái vật này thật sự khiến ai cũng phải khiếp đảm. Hủ thi thì da thịt toàn thân rửa nát, phía trên còn có thể thấy được dòi bọ đang bò lúc nhúc, phát ra một mùi hôi thối không thể tả được. Nhìn qua cương thi, tốt hơn một chút, nhưng thấy cặp mắt đỏ tươi, răng dài lòi ra ngoài, làm người ta có cảm giác khiếp sợ đồng thời nghĩ ngay đến hai chữ "khủng khiếp". Nhìn đến khô lâu, hơi hoạt kê, toàn thân đều là xương, nhưng lại không ngừng nhún nhảy một cách kỳ quái.
Năm người đứng tại trấn khẩu nhìn lũ quái vật. Lũ quái vật này cũng không thể tiếp cận chu vi năm mươi thước bên ngoài trấn được, dù chúng đã cố gắng xung phá nhưng đều bị đẩy lùi bởi những lực vô hình.
Thủy Nhi nói: "Nếu như trận pháp này được thiết lập xung quanh quái vật thì hiệu quả hơn, không hiểu sao vị thần nhân này lại lập trận xung quanh trấn."
A Cửu nhìn lũ quái vật, la lớn: "Kinh khủng quá! Không nhìn nữa, không nhìn nữa!", rồi quay mạnh đầu ra sau, úp mặt vào lòng Thập Kiệt Nhất.
Thập Kiệt Nhất bị bất ngờ khiến người cứ trơ ra.
Liễu Dật quay sang Thủy Nhi hỏi: "Thủy Nhi, Càn Khôn Kính có thể thu phục được nhiều quái vật như vậy không?"
Thủy Nhi gật đầu nói: "Những quái vật này hoàn toàn nhờ sở hữu một năng lực phi sanh mệnh, là oán khí khi chết đi vẫn còn lưu lại đã giúp chúng. Tùy theo oán khí nhiều hay ít, chúng cũng trở nên hung dữ hay không. Còn Càn Khôn Kính là do sư phụ dung vật thiên địa chí cương chí dương để luyện, trong kính có càn khôn, gọi là Càn Khôn Kính, có thể hút được âm giới oán khí."
Liễu Dật thắc mắc: "Cái kính này nhỏ quá. Muội xem... phía trước khí đen cuồn cuộn, làm sao hút hết được?" Thủy Nhi rút tấm kính ra, đặt xuống mặt đất, mặt kính hướng về phía lũ quái vật. Đồng thời cũng rút ra tám cây hoàng sắc tiểu kỳ, nói: "Các người hãy lùi ra sau ba trượng."
Liễu Dật và mọi người cùng lùi ra sau.
Thủy Nhi ngước mặt lên trời nhìn vầng nguyệt đang lên, song thủ tách ra, tám cây cờ nhỏ cùng xuất, mỗi lá cờ cách nhau một khoảng nhất định, tạo thành một hình bát quái bao quanh Càn Khôn Kính.
Thủy Nhi ngón trỏ và ngón giữa tay kẹp một đạo linh phù màu vàng, miệng lâm râm niệm thần chú. Đột nhiên, đạo hoàng sắc linh phù "bùng" một tiếng bốc cháy, ngọn lửa bao quanh hai ngón tay của Thủy Nhi, lửa từ từ phủ trùm bàn tay của Thủy Nhi. Tay phải Thủy Nhi tại thành song chỉ đâm mạnh tới, một đạo ánh sáng vàng bay thẳng đến một hoàng sắc tiểu kỳ.
Lá cờ nhỏ đột nhiên tỏa ánh vàng rực rỡ, từng lá cờ nối tiếp nhau, cuối cùng cả tám đều tỏa sáng. Luồng sáng từ từ dâng cao, hướng lên trời, càng lúc càng cao. Đột nhiên... một luồng sáng bạc như ánh trăng xuất hiện, dung nhập tám đạo hoàng quang của tám lá tiểu kỳ ở trên không.
Đạo hào quang dung nhập lại chiếu ngược trở xuống, nhắm ngay giữa Càn Khôn Kính tiến tới. Chỉ thấy Càn Khôn Kính tỏa ánh sáng cực mạnh, ụp xuống lũ quái vật.
Hiện tượng kì quái bắt đầu diễn ra. Chỉ thấy một luồng khói màu xám đen bị hút vào mặt kính; một cơn gió thổi qua, bọn khô lâu, cương thi, hủ thi đột nhiên biến thành bụi, tan biến vào không trung. Chỉ trong vòng một tuần trà, bọn quái vật đã bị tiêu diệt, biến thành cát bụi, tiêu biến tại cổng vào Phong Ma Trấn.
Thủy Nhi phất tay, bàn tay như có hấp lực, tám lá hoàng sắc tiểu kỳ rời mặt đất, bay vào tay nàng. Thủy Nhi cuối xuống, nhặt Càn Khôn Kính lên, chỉ thấy trong kính đầy oan hồn, bay vật vờ, rất đáng sợ. Bàn tay phất lên, mặt kính trở lại trong sáng như thường.
Đại Đao Vương lắc đầu, chạy đến nói: "Thật lợi hại, không tưởng được Thủy Nhi cô nương lại có thân thủ như thế."
Thủy Nhi cười nói: "Đừng có tâng bốc ta, đây toàn là do sư phụ ta dạy thôi."
Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt nói: "Thần Môn hiện tại có quyền lực cao nhất ở thượng giới, võ công cũng cao nhất thì đệ tử chân truyền cũng không thể khác được, ha ha."
Thủy Nhi cất tấm kính vào người, nói: "Xong rồi. Ngoại trừ sư phụ, người có quyền lực nhất, võ công tối cao là Tứ trưởng lão Dương Vân Phong."
Liễu Dật hỏi tiếp: "Thật à? Mấy con quái vật này chết hết rồi chưa?"
Thủy Nhi lắc đầu nói: "Muội chỉ hủy diệt nhục thể của chúng thôi, oan hồn thì ở trong kính. Không tưởng được Phong Ma Trấn oán khí quá nhiều, tồn tại kéo dài hang ngàn vạn năm, Càn Khôn Kính cũng không thể luyện hóa được chúng."
Liễu Dật hỏi tiếp: "Vậy phải làm thế nào?"
Thủy Nhi lắc đầu nói: "Muội không biết. Nếu cứ như thế này... Muội nghĩ Càn Khôn Kính chỉ tạm thời áp trụ oán khí, nhưng một ngày nào đó, oán khí nhất định sẽ xuất hiện trở lại."
Liễu Dật bắt đầu lo lắng, bước tới bước lui, nói: "Làm thế nào cho tốt đây? Hiện tại Càn Khôn Kính của Thần Môn cũng không thể tiêu diệt được chúng, như quả có một ngày oan hồn thật sự xuất hiện, thì nó sẽ đáng sợ hơn nhiều so với bây giờ."
Thủy Nhi đột nhiên vừa cười vừa nói: "Có rồi! Nếu muội đoán không sai, Tửu thúc nhất định sẽ nói cho chúng ta biết. Muội luôn nghĩ Tửu thúc không phải là một người bình thường."
Liễu Dật cảm thấy kì quái, Tửu thúc không phải là lão đầu say rượu đó sao? Ông ta có gì để nói với chúng ta? Nhưng nếu đúng như Thủy Nhi nói, ông ta nhất định sẽ có chuyện muốn nói.
Thủy Nhi nói: "Chúng ta đi thôi, đến gặp Tửu thúc.", nói xong hướng vào trong trấn bước tới. Liễu Dật và mọi người lo lắng bước theo sau, không biết trong hồ lô của Thủy Nhi có chứa thứ thuốc gì.
Đoàn người nhanh chóng quay về nhà của Tửu thúc. Ghế thì vẫn cái ghế gãy đó, sàn nhà vẫn đầy những hồ rượu không thay đổi, nhưng, điều kì quái là mọi người ngó khắp phòng Tửu thúc mà không thấy người, thậm chí những căn nhà phụ cận cũng đã được tìm qua cũng không có.
Thủy Nhi lo lắng hỏi: "Sao rồi, Tửu thúc đâu?"
Liễu Dật trấn an: "Đừng lo lắng quá, hiện vẫn chưa tìm thấy."
Thủy Nhi nói tiếp: "Không lo sao được? Có thể những oan hồn này sẽ mang đến một tai họa lớn hơn, cần trở về báo với sư phụ tìm biện pháp tiêu diệt chúng, bọn này thật quá đông."
Đột nhiên, Thập Kiệt Nhất chạy đến, nói: "Lão đại, có thư, huynh nhìn xem!"
Liễu Dật bước đến. Quả nhiên, Thập Kiệt Nhất trên giường phát hiện một phong thư.
Liễu Dật mở phong thư ra, bắt đầu đọc: "Khi nhìn thấy bức thư này, Tửu thúc đã đi trước một bước, nhưng các con cũng phải tiếp tục bước trên con đường của mình. Ta chỉ là một người dẫn đường mà thôi. Sau này, các con phải tự quyết định phải bước đi như thế nào, có lẽ chúng ta cũng còn cơ hội gặp lại. Tiểu hài tử Thủy Nhi, nhãn lực khá lắm, và cũng xinh đẹp lắm, ha ha. Ta tưởng con có thể tiêu diệt lũ quái vật này, nhưng oán khí của bọn quái vật này lại sinh ra oan hồn, con không thể diệt trừ được. Tửu thúc cho con một hướng dẫn cuối cùng, từ đây đi về hướng bắc, ngoài ngàn dặm, ở đất Thục, có ngọn Nga Mi Sơn, trong núi có núi, tên gọi là Nhạc Sơn, là Nhân Gian giới, là đất Phật. Tới đó, con có thể thỉnh cao tăng siêu độ cho oan hồn. Tửu thúc đã mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Liễu Dật đặt bức thư xuống, nói: "Mọi người nghe hết rồi chứ?"
Liễu Dật nhìn mọi người, rồi nhìn A Cửu nói: "Tốt rồi, A Cửu, cô hãy cùng Thập Kiệt Nhất hồi cung. Ta và Đại Đao Vương, Thủy Nhi đến Phật Môn."
A Cửu lắc đầu nói: "Không muốn, ta còn chơi chưa đủ, ta cũng muốn đến Phật môn."
Liễu Dật kiên quyết nói: "Không được, nếu cô còn chút trách nhiệm, hãy nghĩ đến người nhà của Liễu Dật này, tại sao cô bướng bỉnh quá vậy? Cô có biết đang mang trên người mạng sống toàn gia hơn ngàn người của Liễu Dật? Cô còn có trái tim không?"
A Cửu lo lắng nói: "Không phải, ta..."
Liễu Dật ngắt lời A Cửu: "Nếu như cô coi Liễu Dật là bằng hữu, Liễu Dật thay mặt cả nhà, thỉnh công chúa hồi cung!"
A Cửu lo lắng, quay đi, nói: "Hừ! Chết tiệt, ta đi không tốt sao?", nói xong hướng về phía bóng tối bước đi. Khi A Cửu quay đi, Thủy Nhi thấy mắt A Cửu lấp lánh ánh lệ.
Liễu Dật thở dài nói: "Thập Nhất, ngươi phải bảo vệ A Cửu cho tốt, nhất định phải đưa cô ấy hồi cung, sinh mạng toàn gia Liễu Dật nằm trong tay ngươi đó, ngươi không được để cô ta trốn nữa."
Thập Kiệt Nhất gật đầu nói: "Đệ đi đây, lão đại, huynh hãy bảo trọng! Đệ đưa cô ấy hồi cung rồi sẽ lập tức đến Phật Môn cùng huynh hội hợp."
Liễu Dật gật đầu.
Thập Kiệt Nhất quay người đuổi theo A Cửu.
Thủy Nhi nhìn hai người, trong lòng xuất hiện một câu hỏi: "Đây có phải là yêu không? Tình yêu vị kỷ, hoàn toàn chỉ biết có đối tượng của mình, thậm chí gia đình cũng không thiết đến."
Liễu Dật quay người đi nói: "Tối nay chúng ta qua đêm tại nhà Tửu thúc, sáng mai lên đường đến đất Thục." Đại Đao Vương cầm một hồ rượu, nếm thử, nói: "Vị Tửu thúc lai lịch thế nào? Xem chừng cũng lợi hại như Thủy Nhi vậy."
Thủy Nhi cũng cầm một hồ rượu nhỏ nói: "Nếu ta đoán không lầm, ông ta là người của Thần tộc trốn xuống nhân gian, xong việc rồi lại quay về giấc ngủ dài."
Liễu Dật cũng cầm một bình rượu lớn nói: "Cứ để ông ta làm những gì ông ta muốn, chúng ta giải quyết tốt việc này là được rồi. Nào, trước tiên hãy uống cho thống khoái đã."
Nói xong mở lớn miệng ra uống.
Thủy Nhi cười nói: "Tửu thúc từng nói đây mới chỉ là bắt đầu của huynh, sẽ còn nhiều việc xảy ra nữa, vì thế huynh đừng nên ôm hy vọng quá lớn, hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao."
Ba người mỗi người một câu nói về mỹ tửu. Trong căn nhà cỏ, dưới ánh trăng sáng, thống khoái uống rượu. Có lẽ sau mười năm, đây là hồi ức không thể quên của mỗi người...