Chương 59: Phiêu Tuyết Hoa Hải, Hạnh Phúc Đích Bi Thương

(Biển hoa trắng như tuyết, hạnh phúc hay là bi thương)

Thế sự gian nan, đời người có vô số việc không như ý. Quá khứ chẳng khác nào giấc mộng xuân đã tàn, chẳng thể nào tìm lại!

(Cổ Long - Luận)

Ánh dương quang vẫn như mọi ngày chiếu sáng khắp mặt đất, nuôi dưỡng vạn vật, làn gió nhẹ mãi đuổi theo áng mây trắng đang phiêu lãng trôi trên nền trời xanh thẳm, thật thư thái tiêu dao.

"Thư sinh, huynh nói chúng ta có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn bên nhau như thế này không?" Tựa vào vai Liễu Dật, Cát Lợi Nhi hỏi khẽ.

Liễu Dật ôm nàng vào lòng nói: "Trên đời này, mọi sự có thể theo ý người được hết ư? Ta không thể ước vọng xa xôi cho ngày mai, nhưng ta chắc chắn có hiện tại của ngày hôm nay."

"Thư sinh, huynh xem một biển hoa đẹp chưa kìa" Cát Lợi Nhi bỗng khẽ kêu lên.

Hai người đứng ở trên cao, từ phía đông nam của Liên Hoa Trấn nhìn lại, chỉ thấy rợp trời những đóa hoa trắng bay phất phơ nhẹ nhàng trông như một biển hoa tuyết trải dài vô tận. Toàn bộ chỗ hoa này nở trên những bụi cây nho nhỏ cao bằng nửa thân người, đặc biệt mỗi bông có ba mươi sáu cánh trắng, nhị hoa màu tím nhạt, đẹp đẽ vô cùng, một cơn gió nhẹ thổi qua, trăm ngàn cánh hoa trắng xóa theo gió tung bay lên tận trời cao, phảng phất như tuyết mùa đông rơi lả tả.

Hai người vai kề vai giữa trời hoa trắng bay, hưởng thụ ánh dương quang, hưởng thụ hạnh phúc và thế giới riêng của lứa đôi...

"Thư sinh, nếu có một ngày Cát Lợi Nhi không may chết đi, xin huynh đừng bi thương... Huynh xem ánh dương quang nồng ấm, bầu trời rộng thênh thang, nhìn biển hoa trắng bay như tuyết, nghe tiếng gió thổi, ngửi mùi hương thơm ngát. Ôi thế gian này thật vô cùng rực rỡ. Dẫu Cát Lợi Nhi có ra đi cũng không thể mang theo thế giới của thư sinh đi cùng. Xin hãy chôn vùi hình ảnh Cát Lợi Nhi dưới tận cùng ký ức, được không?" Cát Lợi Nhi dụi đầu vào lòng Liễu Dật cất giọng thật bi thương.

Liễu Dật nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen huyền của Cát Lợi Nhi an ủi: "Sao tự nhiên muội lại nói những lời u ám như vậy? Tương lai ai mà biết trước được sẽ như thế nào chứ?"

Cát Lợi Nhi lắc đầu: "Muội cũng không biết, nhưng muội rất sợ. Đối với hạnh phúc hiện tại, Cát Lợi Nhi luôn hết tâm hết sức mà níu giữ. Nhưng hạnh phúc là thứ thật mong manh, lúc nào cũng có thể tan biến mất. Cát Lợi Nhi rất sợ nó sẽ biến mất, quả thật rất sợ. "

Liễu Dật ngắm Cát Lợi Nhi một lúc, cúi xuống hái một đóa hoa dại sáu cánh đỏ rực cài lên đầu Cát Lợi Nhi nói: "A đầu khờ khạo, muội nói nghe thật đơn giản quá, nhưng nếu quả có ngày muội rời xa huynh, huynh có thể nào không bi thương được sao? Muội nói nghe thật dễ dàng. Cái ngày mà muội rời xa huynh, muội sẽ hoàn toàn mang thế giới của huynh đi theo, chỉ còn lại u ám trống rỗng, không có ánh dương quang, biển hoa kia cũng sẽ khô héo, sao muội nỡ tàn nhẫn kêu huynh chôn vùi khối tình dưới tận cùng ký ức chứ? Huynh sẽ tan nát cõi lòng, sẽ thống khổ vô cùng, muội biết không?" Nói xong những lời đó, Liễu Dật thấy lòng đau như cắt, không cầm được nước mắt.

Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng vòng tay qua người Liễu Dật nói: "Thư sinh, cảm giác ở bên huynh thật vui vẻ, chúng ta đừng nói đến những chuyện không vui đó nữa, được không? Muội nghe lời huynh không ước vọng xa xôi, vậy chúng ta hãy hết sức tận hưởng ngày hôm nay đi."

Liễu Dật khẽ gật đầu...

Cánh hoa rơi nhẹ nhàng theo gió tựa như tuyết mùa đông bay phất phới, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp không gian, Liễu Dật ôm chặt Cát Lợi Nhi giữa biển hoa ấy.

Không gian như nín thở, thời gian như ngừng trôi... không biết là trải qua như vậy bao lâu, đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Tiên sinh, các ngươi quả là đã chạy đến đây. Nơi này hiện nay rất loạn. Người trong tam giới hầu như đều tụ tập cả về Liên Hoa trấn, chỉ nội trong hai ngày tới là kéo lên núi tìm bảo vật. "

Liễu Dật cùng Cát Lợi Nhi quay đầu lại thấy Lục Châu đứng đó, Liễu Dật cười nói: "Hôm nay là ngày thứ ba mươi rồi, ta nghĩ chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi. "

Lục Châu cười đáp: "Trí nhớ của tiên sinh quả rất tốt, Lục Châu muốn lừa thêm một ngày cũng không được rồi. Tiên sinh có muốn lên núi tìm bảo vật chăng?"

Liễu Dật lắc đầu: "Ta chỉ muốn xem nhân sinh phong cảnh mà đến, giờ xem thì đã xem rồi, ta muốn tạm dừng bước giang hồ một thời gian, nếu không có vấn đề gì thì quay về Giang Nam thôi."

Lục Châu gật đầu đồng ý: "Bà bà mời tiên sinh ghé qua một chuyến, người có chuyện muốn nói cùng tiên sinh. "

Liễu Dật gật gù cười nói: "Thật phiền Lục Châu cô nương."

Lục Châu lắc đầu đáp: "Lục Châu vẫn chưa tạ ơn tiên sinh đã chỉ giáo mấy ngày nay, giúp Lục Châu thực sự đạt được tâm cảnh mới. "

Liễu Dật vội vàng lắc đầu khách khí nói: "Lục Châu cô nương quá khen rồi."

Đôi tay Lục Châu vung lên, cây đàn trong lòng bỗng nhiên vụt lớn lên, trải ra dài rộng như một chiếc thuyền con trên sông, Lục Châu nói: "Thỉnh tiên sinh và tiểu thư lên thuyền."

Liễu Dật kéo tay Cát Lợi Nhi cùng đi lên thuyền cười hì hì: "Đây đúng là phi thuyền mà, ha ha.... "

Đợi hai người lên thuyền xong, Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên, dùng Ngự khí thuật bay thẳng lên mây hướng về Thanh Âm Nhã Các.

Chỉ mất khoảng một khắc, ba người đã đến Thanh Âm Nhã Các, từ ngoài cửa truyền đến những tiếng gọi ồn ào: "Tiên sinh đã về, tiên sinh đã về... "

Mọi người ùn ùn kéo tới, Lục Châu vội chặn lại quát: "Các người không được làm loạn, bà bà mời tiên sinh đến có việc. "

Trong suốt một tháng, Liễu Dật dựa vào hai mươi năm thành tựu âm nhạc của mình, đã thiết lập được một tượng đài ở Thanh Âm Nhã Các, làm bọn nha đầu ở đây ngưỡng mộ y vô cùng.

May nhờ có Lục Châu chỉnh sửa cho một trận, những a đầu này mới khỏi náo loạn được một chút.

Lục Châu theo gót Liễu Dật và Cát Lợi Nhi đi vào bên trong.

Đẩy cửa vào, bên trong Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất và A Cửu đang ngồi trò chuyện với Cầm bà bà. Trong suốt một tháng nay, Đại Đao Vương cũng được Cầm bà bà chỉ điểm thêm về kiếm pháp, hiển nhiên bây giờ đã thoát thai hoán cốt không còn kém cỏi như trước. Còn Thập Kiệt Nhất thì càng cảm tạ

Cầm bà bà hàng ngày giúp gã và A Cửu hòa hợp hơn, khiến tiểu A Cửu bây giờ ngày ngày quấn quýt quanh Thập Kiệt Nhất không rời.

Mọi người đang cười cười nói nói, nhìn thấy Liễu Dật, Cát Lợi Nhi theo Lục Châu đi đến bất giác dừng hết cả lại.

Cầm bà bà nhìn Liễu Dật nói: "Tiên sinh, người theo lão thái bà vào trong. Lão thái bà có một vật này cho người xem".

Liễu Dật gật đầu, theo Cầm bà bà đi về phía đằng sau tấm bình phong... Một tháng qua Liễu Dật không hề đến chỗ này, hiểu nhiên không biết đằng sau tấm bình phong là cái gì. Giờ y thất đây chỉ là một gian phòng bình thường thông đến cầu thang nối hai tòa nhà.

Cầm bà bà liền nói: "Tiên sinh, theo ta lên lầu trên. "

Vừa theo bước Cầm bà bà, Liễu Dật vừa thầm nghĩ không hiểu có vấn đề gì mà thần bí đến thế.

May thay, chẳng bao lâu sau, Cầm bà bà dừng lại trước một căn phòng lầu hai, nhẹ nhàng ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Cầm bà bà mở một cái hộp sắt, bên trong đột nhiên hiện ra một khối ngọc hồng lựu. Bà bà cầm viên ngọc đó lên nói: "Vật đời đời tương truyền nhà lão thái bà chỉ có khối đá nhỏ này, ngày đó ta thấy tiên sinh có đeo trước ngực một viên hồng ngọc tương tự, cho nên hôm nay muốn đem ngọc này tặng lại tiên sinh. "

Liễu Dật vội lắc đầu từ chối: "Ngàn lần không được, đây là vật đời đời tương truyền vô cùng trân quý, Liễu Dật không thể thu nhận. "

Cầm bà bà nói tiếp: "Ta đã nhìn xem, ngọc này dường như là một phần của ngọc mà người đeo trước ngực. Lão thái bà nghĩ chúng thực chất đều là của tiên sinh. "

Liễu Dật vội đáp: "Ngọc này cũng là do người khác tặng, tịnh không phải vật của Liễu Dật. "

Cầm bà bà lắc đầu nói: "Đã tặng cho tiên sinh thì cũng là vật của tiên sinh. Phiền tiên sinh vất vả cả tháng nay, mong tiên sinh nhận viên ngọc này cho lão bà bà ta đỡ áy náy."

Liễu Dật thấy sắc mặt nghiêm túc của Cầm bà bà đành nói: "Thôi được, nếu nửa miếng ngọc này quả là một phần của khối ngọc ta mang bên mình, Liễu Dật xin thu nhận. Còn như không phải, Liễu Dật không thể lấy được. "

Cầm bà bà gật gù: "Tốt, vậy tiên sinh hãy đến xem thử. "

Liễu Dật tiếp lấy miếng hồng ngọc từ Cầm bà bà, mặt trên không ngờ lại có khắc hình một cái chân người, bèn tháo miếng ngọc trên cổ xuống nhẹ nhàng ráp hai miếng lại với nhau... Sự tình kỳ quái phát sinh, khi hai khối ngọc lại gần nhau, đột nhiên một đạo hồng quang nhẹ nhàng phát ra, hai miếng ngọc nhập vào làm một, tạo thành một khối hoàn chỉnh.

Đúng là thần khí, không ngờ lại có thể tự dung hợp lẫn nhau, chỉ còn thiếu một khối ngọc nữa thôi là đầy đủ rồi, nhưng mà... đầy đủ hết rồi sẽ ra sao? Nếu chỉ là một vật kỉ niệm, thì vật kỉ niệm này quả thật là rất quý báu.

Cầm bà bà nhìn Liễu Dật cười nói: "Xem ra tiên sinh và khối ngọc này quả là có duyên với nhau, ha ha... nào đi, chúng ta xuống lầu thôi. Ta vẫn còn một cố sự cần nói cho các người nghe, nghe xong thì tiên sinh có thể đi được rồi. "

Liễu Dật cất hồng ngọc vào người, trong lòng không khỏi xao động, có được khối ngọc thứ ba mà tưởng như đang nằm mơ. Một lúc sau bình tĩnh lại, Liễu Dật theo Cầm bà bà quay xuống sảnh ở lầu dưới.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện