Chương 16

  Cừu Chính Khanh đặt báo thức lúc tám giờ. Trung tâm thương mại mở cửa lúc chín giờ, anh ăn sáng xong thì đến đó, có hơn một tiếng để mua quà, sau đó mang quà đi đón Doãn Đình, thời gian vừa khớp.

Mọi chuyện đều thuận lợi theo kế hoạch.

Chín giờ ba phút, anh bước vào cửa lớn của trung tâm thương mại. Bây giờ khắp nơi đều đang diễn ra hoạt động tuyên truyền mùa Giáng Sinh, rất có không khí để chọn quà. Cừu Chính Khanh chợt nghĩ ra một câu có thể sử dụng khi "đàm phán" với Doãn Đình.

Nếu em cũng thích anh, vậy em sẽ có bạn trai để cùng đón Giáng Sinh rồi.

Cừu Chính Khanh thấy câu này rất hay, anh ghi lại câu nói này vào sổ tay, viết thành điều thứ "mười hai".

Hơn hai mươi phút sau, Cừu Chính Khanh thấy một thứ rất thích hợp để làm quà tỏ tình, thật sự vui mừng ra mặt. Anh không hề do dự mà quyết định mua nó, tâm trạng vô cùng tốt.

Thật là thuận lợi, không thể thuận lợi hơn nữa. Anh tràn đấy lòng tin với ngày hôm nay.

Cừu Chính Khanh tìm được một quán cà phê trong trung tâm, gọi một tách cà phê. Thời gian rất dư dả, anh ôn tập lại mooyj chút đồng thời điều chỉnh lại tâm trạng. Những việc đã làm trong hôm nay, anh chưa từng làm bao giờ. Do vậy, anh cảm thấy rất căng thẳng.

Mở sổ ra đọc lại mười hai điều kia một lần nữa, vừa uống ngụm cà phê đầu tiên, điện thoại của anh reo lên.

Vừa thấy là Doãn Đình, khóe môi Cừu Chính Khanh liền cong lên. Anh nhìn lại đồng hồ, thời gian còn sớm, chắc không phải cô gọi đến giục anh đâu nhỉ.

Cừu Chính Khanh nhận điện thoại.

"Xin lỗi, xin lỗi." Giọng Doãn Đình nghe như sắp khóc đến nơi. "Thật xin lỗi, bố em tối qua bị ốm, nửa đêm em và anh trai phải đưa bố vào bệnh viện. Giờ em vẫn đang ở trong đó. Bố em phải nhập viện vài ngày. Hôm nay chắc là không có thời gian gặp nhau rồi."

Lòng Cừu Chính Khanh chùng xuống, thất vọng vô cùng. Doãn Đình ở bên kia điện thoại sụt sịt, suốt một đêm cô không chợp mắt, gắng gượng đến tận bây giờ. Vốn nghĩ hôm nay có thể dành chút thời gian để gặp anh, vì vậy cô chưa vội gọi điện cho anh, không muốn nói với anh rằng cô không thể đến được. Nhưng vì đổ bệnh, tính khí của Doãn Quốc Hào rất dễ kích động, không chịu phối hợp điều trị, lúc này còn mắng bác sĩ một trận, nhất quyết đòi xuất viện. Doãn Đình và Doãn Thực vẫn không ngừng khuyên nhủ, dỗ dành ông. Trước tình hình như vậy, Doãn Đình không dám dời khỏi bệnh viện, nghĩ trước nghĩ sau, vẫn phải gọi điện cho Cừu Chính Khanh. Nếu để anh chờ đợi lâu, cô càng ngại thêm.

"Thật xin lỗi. Anh đừng giận nhé." Giọng Doãn Đình rất nhỏ, hơi nghẹn ngào.

"Không sao, không sao." Doãn Đình đã như vaajty, Cừu Chính Khanh có muốn giận cũng không được. "Bố em không có chuyện gì chứ? Có cần tôi giúp gì không?"

"Nghiêm trọng hay không thì chưa biết, còn phải đợi kết quả kiểm tra hôm nay. Bình thường tính tình của bố em rất tốt, nhưng hễ có bệnh là như biến thành một người khác vậy. Bố không chịu khám bệnh, còn mắng bác sĩ, em không thể dời đi được. Cho nên, em thật sự rất ngại. Em cũng không muốn vậy đâu." Doãn Đình càng nói càng thấy buồn, nước mắt cũng lặng lẽ rơi. Cô đưa tay lên quệt, lại xin lỗi: "Xin lỗi anh, em cũng rất muốn gặp anh, thật đấy".

"Không sao đâu. Em đừng bận tâm. Sức khỏe của bố em là quan trọng nhất. Em cứ ở bên bác đi, tôi có thể hiểu mà. Việc của tôi cũng không gấp gáp gì, qua hai ngày sức khỏe của bố em khá hơn, chúng ta lại hẹn gặp nhau cũng được."

"Dạ."

Nghe giọng Doãn Đình, Cừu Chính Khanh cũng thấy đau lòng. Cô đang khóc sao? Bố cô ốm lặng lắm à?

"Nếu có việc gì tôi có thể giúp được, đừng khách sáo."

"Dạ." Cừu Chính Khanh không giận, còn đối xử rất tốt với cô. Doãn Đình yên tâm hơn nhiều.

"Bản thân em cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng cố gắng quá. Người già khi đến tuổi, tính khí sẽ nóng nảy hơn. Nếu bố có mắng em, em cũng đừng để trong lòng. Em cũng phải nghỉ ngơi đấy, chăm sóc người bệnh cũng rất mệt."

"Vâng, em biết rồi ạ."

Hai người im lặng vài giây, dường như những lời cần nói đều nói hết rồi, nhưng chẳng ai nỡ cúp máy.

"Tiểu Đình..." Cừu Chính Khanh muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ rất lớn, còn có tiếng mắng chửi của một người đàn ông.

"Bố em lại gây sự rồi, em đi xem tình hình thế nào đây. Xin lỗi, em sẽ gọi điện lại cho anh sau." Doãn Đình vội vàng nói, không đợi Cừu Chính Khanh trả lời đã cúp máy rồi.

Cừu Chính Khanh vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại một lúc lâu, cùng tiếng "tút tút" trong điện thoại, anh không hình dung nổi tâm trạng của mình lúc này. Cuối cùng anh buông một tiếng thở dài, cất điện thoại vào túi áo, lẳng lặng uống hết ly cà phê rồi về nhà.

Trong nhà có mèo Đại Đại. Cừu Chính Khanh thấy may mắn vì mình đã nhận nuôi nó, chí ít bây giờ là lúc anh muốn kể khổ, có thể ép con mèo này nghe. Tuy vẻ mặt của Đại Đại không tình nguyện chút nào, nhưng vị người ta ôm chặt lấy nên cũng đành chấp nhận số phận thôi.

Cừu Chính Khanh vuốt ve đầu nó, nghĩ mãi cũng không biết nên than vãn chuyện gì. Không phải lỗi của Doãn Đình, cũng không phải do anh chuẩn bị chưa chu toàn, dẫu sao thì thời cơ lần nào cũng thiếu một chút may mắn. "Bỏ đi, bỏ đi." Cừu Chính Khanh thả mèo Đại Đại ra, không than thở nữa, "Chẳng qua vận khí không tốt. Có trắc trở cho thấy hạnh phúc sau này càng lớn".

Nhưng Cừu Chính Khanh không ngờ trắc trở này lại liên tục kéo đến bủa vây anh.

Vào buổi sáng thứ Năm, Cừu Chính Khanh nhận được điện thoại của Doãn Đình, nói bố cô ngày mai sẽ xuất viện. Cô muốn hai người gặp nhau vào thứ Bảy hoặc Chủ nhật, tùy Cừu Chính Khanh sắp xếp thời gian. Cừu Chính Khanh cầu còn không được, lập tức nhận lời.

Mấy hôm nay anh vẫn luôn quan tâm đến Doãn Đình, ngày nào cũng gọi điện cho cô. Weibo của cô chỉ có một bài đăng mới, nội dung nhắc nhở mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe, tâm trạng phải luôn vui vẻ. Vì lời dặn dò trên Weibo này, cả thứ Ba lẫn thứ Tư, Cừu Chính Khanh đều đến phòng gym tập bù cho khoảng thời gian trước. Rõ ràng thứ Bảy sẽ gặp nhau, vậy mà chưa gì anh đã cảm thấy nhớ cô lắm rồi.

Cuối cùng bây giờ Doãn Đình cũng rảnh, Cừu Chính Khanh thấy rất vui. Nhưng không ngờ đến hai giờ chiều, Cừu Chính Khanh nhận được một tin khẩn từ công ty. Tổng giám đốc và kế toán của chi nhánh ở thị trấn R câu kết với nhau biển thủ một số tiền lớn của công ty rồi bỏ trốn, phía bên đó đã báo cảnh sát. Nhưng trên dưới công ty đã loạn hết cả lên, thời gian trả lương cho nhân viên bên đó đã chậm hơn một tuần. Mãi không thấy Tổng giám đốc đến, liên lạc thế nào cũng không được, sau đó cả kế toán cũng mất tích, lúc đó họ mới gọi điện báo cảnh sát.

Tần Văn Dịch đang ở nước ngoài, ông rất quan tâm đến vụ việc lần này. Ông dặn Cừu Chính Khanh lập tức qua đó xem xét tình hình, trích quỹ trước, đối chiếu lại sổ sách rồi phát lương cho mọi người, phối hợp với cảnh sát, làm tốt công tác tư tưởng cho nhân viên chi nhánh, ổn định lại tình hình và hoạt động của bên đó.

Cừu Chính Khanh cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này, liền nhanh chóng bảo thư ký đặt vé máy bay. Anh triệu tập cuộc họp cấp cao, sắp xếp, giao phó công việc đâu ra đấy, đồng thời thông báo tình hình của chi nhánh cho lãnh đạo. Những lúc như vậy, bên phía tập đoàn chắc chắn cũng nghe được không ít tin tức, thay vì để mọi người suy đoán lung tung, chi bằng chính thức thông báo thông tinh chính xác để mọi người yên tâm. Nhất là nhân viên bên chi nhánh cũng có người quen biết với nhân viên tập đoàn, cũng sẽ nghe ngóng động tĩnh bên này. Cừu Chính Khanh hy vọng nhờ cách đó, tin tức có thể truyền ra chính xác và tích cực hơn, mặt khác có thể làm cho nhân viên bên chi nhánh yên tâm.

Họp xong, thời gian không còn nhiều, anh phải ra sân bay ngay. Phòng nghỉ trong phòng làm việc của Cừu Chính Khanh có để chiếc vali anh thường dùng khi đi công tác, bên trong đã chuẩn bị sẵn quần áo và đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Đây là đề phòng khi xảy ra tình huống khẩn cấp khiến anh không kịp về nhà thu dọn hành lí. Nhưng chiếc vali này anh cũng rất ít khi dùng đến, việc gấp đến mức độ này rất ít khi xảy ra. Lần này thời gian cũng chưa gấp đến mức đó, anh vẫn kịp về nhà một chuyến, thu dọn vài bộ quần áo, nhưng anh lại không lựa chọn phương án này. Cừu Chính Khanh gọi điện cho Doãn Đình, hỏi cô đang ở đâu, sau đó xách vali đã chuẩn bị sắn, ngồi lên xe của công ty.

Anh dặn tài xế đến bệnh viện. Anh vẫn còn chút thời gian, nhưng thà bỏ qua bước thu dọn hành lí, dùng số thời gian ít ỏi đó cho Doãn Đình còn hơn. Anh đã hứa với cô, nếu anh đi công tác thì sẽ thông báo cho cô một tiếng.

Doãn Đình không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút hoang mang chạy ra cổng bệnh viện đợi anh. Buổi sáng vừa bảo cuối tuần này gặp nhau mà, sao anh lại phải đi công tác rồi.

Đợi được một lúc, xe của Cừu Chính Khanh đã đến. Vừa xuống xe, nhìn thấy Doãn Đình, anh hơi ngạc nhiên. Anh vội sải bước qua đó: "Sao em không đợi ở bên trong, lại chạy ra ngoài đường hít khói bụi làm gì?".

"Anh nói rất gấp mà, em hơi lo."

Cừu Chính Khanh thờ dài. Nhưng bây giờ không phải lúc để bày tỏ tình cảm. Anh lấy chìa khóa nhà ra, đặt vào tay Doãn Đình. "Thật xin lỗi. Lần này thành ra tôi có lỗi rồi. Tôi cũng không muốn thế, nhưng tình hình bên đó không ổn lắm. Tôi phải qua đó trong tối nay."

Doãn Đình nhìn anh, đột nhiên phì cười. Cười xong. Cô vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi, em biết đây là chuyện nghiêm túc, nhưng lời lúc nãy anh nói làm em nhớ tới những gì hôm đó em đã nói với anh. Lần này chúng ta đổi chỗ cho nhau tâm linh tương thông rồi".

Cô nói xong, Cừu Chính Khanh cũng bật cười, "Chắc là ông trời muốn em thất hẹn một lần, tôi cũng phải thất hẹn một lần, vậy mới công bằng".

Doãn Đình nắm chặt chìa khóa nhà của anh, tuy cuối tuần cuộc hẹn lại phải hủy bỏ, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, cô đã cảm thấy hơi mãn nguyện rồi. Chỉ để đưa chìa khóa cho cô mà anh cố ý qua đây một chuyến. Vì chút chuyện nhỏ này, mà Doãn Đình rất cảm động.

"Anh cứ yên tâm, Đại Đại đã có em lo rồi. Em sẽ không để nó bị đói, bị khát, bị hôi đâu. Anh cũng phải chú ý sức khỏe, em hiểu công việc đối với anh rất quan trọng. Nhưng khối lượng công việc lớn như vậy, anh cố hết sức là được, còn phải chăm sóc cho mình nữa. Nếu có việc gì em giúp được, anh đừng khách sáo."

Thật là, Cừu Chính Khanh nghe Doãn Đình nói vậy liền nghĩ ngay đến những lời mình từng nói với cô. Cừu Chính Khanh không nhịn được cười, anh gật đầu đáp lại: "Em cũng vậy".

"Vâng."

Chuyện cần nói xem như đã xong, nhưng hai người đều cảm thấy có chút không nỡ.

"Tôi phải ra sân bay rồi."

"Em phải lên lầu rồi."

"Được." Cừu Chính Khanh nhìn bệnh viện, lại nhìn Doãn Đình. "Tạm biệt."

Doãn Đình gật đầu.

Cừu Chính Khanh lại nói: "Đợi khi tôi trở về, chúng ta lại hẹn gặp nhau".

Doãn Đình lại gật đầu.

Cừu Chính Khanh nhìn cô một lúc, khi quay người định rời đi, Doãn Đình đột nhiên chạy qua, đưa tay ôm lấy anh. Cừu Chính Khanh khựng lại, bất giác đưa mắt nhìn xung quanh, có người đi đường đang quan sát hai người họ, tài xế công ty cũng đang nhìn. Cừu Chính Khanh liền đỏ mặt, vẫn chưa kịp phản ứng, Doãn Đình đã buông anh ra.

"Trở về lại gặp, tạm biệt!" Doãn Đình nói xong thì chạy mất, hành động nhanh nhẹn y như mèo Đại Đại vậy. Cừu Chính Khanh nhìn theo bóng lưng cô, anh ngẩn người, quay đầu lại thì nhìn thấy tài xế đang cười trộm.

Cừu Chính Khanh nghiêm mặt ngồi lên xe, "Đến sân bay". Giọng nói tỏ ra vô cùng uy nghiêm.

Xe bắt đầu chạy, Cừu Chính Khanh cảm thấy trên người dường như vẫn còn vương lại hơi ấm từ cái ôm đó. Nó ngắn ngủi như vậy, làm sao mà có độ ấm được. Nhưng Cừu Chính Khanh vẫn cảm nhận được, nó rất nóng, nóng đến mức làm trái tim của anh ấm lên theo.

Doãn Đình bỏ chạy, tăng hết tốc lực chạy một mạch lên tầng bốn của bệnh viện, độ cao này chắc có thể thấy được cổng chính nhỉ? Thấy rồi! Xe của Cừu Chính Khanh vừa mới đi. Chiếc xe này thật khó coi, đã đen thui còn mang bạn trai cô đi mất nữa. Ừm, thì là bạn trai tương lai. Có thế nào thì vẫn là bạn trai của cô.

Doãn Đình khẽ cắn môi, siết chặt chìa khóa trong tay. Cô có chìa khóa nhà anh, còn có thể nắm giữ cả trái tim anh. Anh thích cô, cô biết. Chỉ thiếu một câu "anh yêu em" nữa mà thôi. Doãn Đình huýt sáo tung tăng đi xuống, quay về phòng bệnh với bố cô.

Cô có thể đợi, cô cũng tưởng tượng ra anh định tỏ tình với cô trong thế nào rồi. Cô rất mong đợi, cô đồng ý đợi.

Buổi tối Doãn Đình qua nhà Cừu Chính Khanh để chăm sóc mèo Đại Đại, còn cẩn thận gửi một tin nhắn cho anh báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành. Trưa hôm sau cô làm thủ tục xuất viện cho ông Doãn, buổi chiều lại chạy tới nhà Cừu Chính Khanh, chơi với mèo Đại Đại một lúc.

Lúc đang dọn dẹp nhà vệ sinh cho mèo, cô nhận được tin nhắn của Cừu Chính Khanh, anh hỏi cô đang làm gì.

Doãn Đình đậy nhà vệ sinh mèo và thùng rác lại, hít thở sâu một hơi mới lấy điện thoại ra xem, sau đó trả lời anh: "Em đang dọn phân.".

Cừu Chính Khanh đang ngồi trên xe, anh vừa đến cục cảnh sát tìm hiểu tình hình. Tối qua chỉ ngủ được ba tiếng, anh gần như thức suốt đêm để đối chiếu sổ sách kế toán, cuối cùng cũng kịp để phát lương trong hôm nay. Bây giờ anh thấy rất mệt, nhưng về đến công ty còn phải họp, anh phải làm gì đó để lấy lại tinh thần. Liên lạc với Doãn Đình là lựa chọn tốt nhất, tinh thần anh bây giờ phấn chấn hơn hẳn.

"Người dọn phân, xin chào." Anh trả lời.

Một lúc sau, anh nhận được một tấm hình, là ảnh Doãn Đình đang ôm mèo Đại Đại, Doãn Đình cười rất tươi, Đại Đại thì trông chẳng vui vẻ gì. Cô viết: "Xin lỗi, em trả lời hơi chậm. Anh biết đó, bắt mèo cần có thời gian".

Cừu Chính Khanh bật cười, làm cho đồng nghiệp đang lái xe cứ nhìn chằm chằm anh.

Rất nhanh, anh lại nhận được tin nhắn từ Doãn Đình: "Anh bận không? Có mệt lắm không? Khi nào thì anh sẽ trở về?".

"Bận, mệt, ngày về chưa định." Cừu Chính Khanh vốn định nói không bện, không mệt, nhưng lại nghĩ sao anh phải giả vờ trước mặt cô, giả vờ cũng vô dụng, chắc chắn cô sẽ đoán ra anh đang nói dối. Cô hỏi vì muốn thể hiện sự quan tâm, thế nên anh nên thành thật trả lời.

Một lúc sau, Doãn Đình trả lời lại: "Hy vọng anh có thể về trước đêm Giáng Sinh".

Nhịp tim Cừu Chính Khanh bỗng tăng nhanh, cô nhắc tới ngày Giáng Sinh. Tuy nói đó là ngày lễ của phương Tây, nhưng giờ ở Trung Quốc, nó đã trở thành một ngày quan trọng như lễ Tình Nhân rồi. Là cô đang ra ám hiệu sao? Anh nhớ đến điều thứ mười hai của mình. Anh cũng rất muốn có thể trở về nước trước Giáng Sinh. Nhưng lỡ không thể thì sao?

Giữa anh và cô luôn có những trắc trở nho nhỏ, lên kế hoạch hẹn hò tỉ mỉ xong hết đến phút chót đều công cốc. Không phải đau khổ bi ai gì, nhưng đủ khiến người ta ảo não.

Cừu Chính Khanh lấy sổ tay của mình từ trong túi áo ra, bắt đầu từ trang phía sau của điều thứ mười hai, anh đã viết thêm rất nhiều nội dung quan trong liên quan đến công việc, điều thứ mười hai đó bị kẹp ở giữa, trở thành một trong những việc quan trọng anh chưa hoàn thành.

Cừu Chính Khanh nhìn hàng ghế trước, chỗ đó có hai vị đồng nghiệp ở chi nhánh. Cừu Chính Khanh cúi đầu soạn tin nhắn: "Có vài lời muốn nói với em. Vốn định nói với em cách đây mấy hôm, nhưng bố em nhập viện, sau đó lại định cuối tuần này nói nhưng tôi lại đi công tác. Mãi không có cơ hội. Nhưng tôi không muốn đợi nữa, tôi muốn nói với em ngay bây giờ".

Không sai, anh không thể đợi nữa. Đợi qua lễ Giáng Sinh, điều thứ mười hai của anh xem như phế rồi. Cảm giác này thật khó chịu, vô cùng khó chịu. Anh muốn nói ngay bây giờ.

Cừu Chính Khanh không đợi Doãn Đình trả lời, anh soạn luôn tin nhắn tiếp theo: "Tất nhiên bây giờ chỉ xem như luyện tập trước, chính thức thì phải đợi tôi trở về, chúng ta gặp nhau mới nói".

Doãn Đình nhận liên tục hai tin nhắn, tim đập thình thịch. Anh muốn tỏ tình rồi sao? Cái tên nghiêm túc bảo thủ này. Lúc gặp mặt nhau thì không nói, lúc bầu không khí rõ tốt cũng quyết định không chịu thổ lộ, bây giờ mỗi người một nơi, đến mặt anh cô còn chẳng thấy, vậy mà anh lại hạ quyết tâm bày tỏ!

Doãn Đình nhanh chóng trả lời: "Anh nói đi".

Cô muốn xem anh tỏ tình bằng tin nhắn thế nào. Chẳng lẽ chỉ đơn giản nói, "anh thích em, anh muốn làm bạn trai em". Chỉ có vậy thôi sao?

Nếu là như vậy, hình như không có khí chất của Tổng giám đốc ngang ngược! Doãn Đình rất háo hức, cô cứ đợi mãi, không lâu sau, điện thoại báo đã nhận được tin nhắn!

Không ngờ lại là hai tấm hình.

Lợi ích của điện thoại màn hình lớn chính là xem được ảnh vô cùng rõ! Doãn Đình thấy hình chụp là cuốn sổ tay nhỏ, trên đó ghi chi chít những chữ viết mạnh mẽ thanh lịch bằng bút chì. Sổ nhỏ chữ nhiều, viết kín ba trang giấy. Cô phóng lớn tấm hình lên xem viết những gì.

"Điều thứ nhất, về mặt tình cảm, quan trọng nhất là anh thích em. Em từng nói, hai người có hợp nhau hay không thật ra phải xem bản thân cảm thấy thế nào. Nhìn có vẻ không phù hợp, nhưng nếu thực sự thích thì có thể cùng nhau thay đổi, điều chỉnh lại bản thân cho phù hợp với đối phương. Ngược lại, nếu đã không thích, bên ngoài nhìn vào tưởng chừng như rất thích hợp nhưng thật ra tình cảm đó cũng chỉ vô ích thôi. Cảm xúc là quan trọng nhất, có cảm xúc thì mới phù hợp. Thế nên, anh thích em.

Điều thứ hai, về mặt kinh tế. Anh có một chiếc xe không cần vay tín dụng, một căn nhà còn phải trả góp thêm năm năm. Lương thưởng hàng năm không ít, tiền tiết kiệm cũng tương đối khá. Tuy không bì được với em, nhưng cũng đủ để mang đến cho em một cuộc sống tốt."

...

"Điều thứ mười hai, nếu em cũng thích anh, vậy em sẽ có bạn trai để cùng mừng ngày lẽ Giáng Sinh rồi."

Doãn Đình ngây ngẩn!

Cái gì đây?!!

Đây là cái gì?!!!!!

Không được không được, cô hơi kích động rồi!

Doãn Đình lướt tay kéo trở lại tấm hình đầu tiên, đọc lại từ đầu một lần nữa.

Sau đó, mặt cô nóng lên!

Cô lại đọc lần nữa! Sau đó nhảy cẫng lên rồi bắt đầu hò hét ngay trong nhà của anh! Mèo Đại Đại bị dọa nhảy dựng lên, Doãn Đình mặc kệ nó, cô xông ra phòng khách, nhào lên sô pha! Không được, không gian hơi nhỏ, không lăn lộn được, không đủ để diễn tả hết sự hưng phấn của cô! Cô lại chạy vào phòng ngủ của anh, mượn giường của anh lăn một tí!

Giường của anh rất lớn, cô lăn qua lăn lại mấy vòng, lấy gối của anh ném lên, trong lúc bất cẩn bị cái gối đập ngược vào mặt, Doãn Đình kêu oai oái, dần tỉnh táo. Sau đó cô bắt đầu cười ngây ngốc, cười không ngừng, thẹn thùng lấy gối của anh úp lên mặt mình.

Anh đáng yêu quá!

Chú già này sao lại ngốc đến đáng yêu như thế cơ chứ!

Cô rất vui, thật sự rất vui!

Cừu Chính Khanh gửi ảnh xong hồi hộp chờ đợi, đợi mãi cũng không thấy Doãn Đình hồi âm.

Anh gửi thêm một tin nhắn, hỏi: "Vậy ý em thế nào?".

Doãn Đình nghe tiếng điện thoại reo, tưởng nó đang trong phòng của Đại Đại, kết quả lại không thấy đâu. Sau đó, cô tìm được trên sô pha. Đọc xong câu hỏi của anh, cô dứt khoát nhanh chóng gõ mười hai chữ: "Được được được được được được được được được được được được!". Doãn Đình đếm lại một lần nữa, chắc chắn đủ mười hai chữ mới ấn nút gửi.

Gửi xong rồi cô mới nhớ ra, không đúng, người ta đâu có hỏi cô, mười hai điều kiaa cũng đâu có hỏi cô được hay không. Cô vội gửi một tin nhắn khác: "Không đúng, tin nhắn lúc nãy không tính, em gửi lại".

Cừu Chính Khanh nhận được tin nhắn, vừa cười sung sướng thì bị tin nhắn tiếp theo dội cho một gáo nước lạnh.

May mà tin nhắn kế tiếp được gửi đến rất nhanh: "Bạn trai em đi công tác, chưa biết bao giờ về, không biết có thể đón Giáng Sinh với em không".

Cừu Chính Khanh ngây người rồi lại cười. Không được, quay về rồi anh nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với cô. Kiểu nói chuyện lấp lửng thế này sẽ dọa cho người ta bị bệnh tim mất.

Anh trả lời: "Anh ta nhất định cố gắng về sớm".

Doãn Đình trả lời rất nhanh: "Được, bởi thư tình anh ấy viết rất hay, nên em sẽ đợi!".

Mặt của người bạn

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện